Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 106: Kẻ Trộm




Đã có hai người hỗ trợ.

Đồ vật trên xe di chuyển lên liền dễ dàng, Lục Dương đem xé lái vào tầng hầm, miễn cho tạo thành tắt đường.

Đã có nhà.

Lục Dương không cần phải đỗ xe trước ký túc xá nữa rồi.

Hiện tại hộ dân vẫn còn ít, bãi đỗ xe đều trống không, cũng không thu phí , đều là miễn phí sử dụng, Lục Dương liền đem xe đỗ ở đây.

Rời khỏi chung cư.

Lục Dương nhờ Trần Thu Nguyệt mua mấy chai nước đưa cho nhân viên an ninh, lúc này mới trở về trường học.

Vừa mới chở về phòng.

Hắn cảm giác có gì đó là lạ.

Trong phòng 504 có bảy tám người, đều là sinh viên khoa máy tính, đang líu ríu nói gì đó,cả bọn Lưu Lỗi, Đinh Siêu, Lý Minh Bác đều có ở đây.

"Làm gì mà các ngươi đều ở đây vậy?"

Lục Dương tiến lên hỏi.

"Lục ca, ký túc xá chúng ta có kẻ trộm."

Đinh Siêu nhìn thấy Lục Dương trở về, có chút tức giận nói ra.

Lục Dương có chút im lặng, sao lại có kẻ trộm ở đây? mới khai giảng mấy tháng, làm sao lại phát sinh chuyện này.

Lên Đại Học có kẻ trộm là điều bình thường, dù sao ở đây cũng ngư long hỗn tạp, nhưng mà qua mấy tháng, loại ngươi kia đãng lẽ nên thu liễm hết rồi mà.

"Mất cái gì vậy?"

Lục Dương đem chìa khóa ra mở ngăn kéo, nhìn nhìn, bên trong vẫn còn ít tiền lẻ.

Lý Minh Bác nói ra: "Ta cũng Siêu ca thì không bị mất gì, chỉ có lão đại thì mất nhiều tiền, Lục Dương, ngươi kiểm tra xem còn mất gì không."

Lục Dương mở ngăn tủ đầu giường ra kiểm tra.

Bên trong còn nguyên.

Đồ dùng vẫn còn chỉnh tề, không có dấu vết lật qua lật lại, hắn khẽ nhíu mày, ngăn tủ với ngăn kéo đều không bị làm sao, chỉ có Lưu Lỗi bị mất đồ, không cẫn phải nghĩ, hẳn là đối phương nhắm đến Lưu Lỗi.

Lục Dương nhìn Lưu Lỗi: "Lỗi ca, ngươi bị mất bao nhiêu?"

"Lần trước ta được ba vạn tám ngàn tệ, mua điện thoại hết sáu nghìn, còn dư lại ba vạn đều cất trong này, rồi bị trộm hết." Nói xong, Lưu Lỗi còn mắng một câu: "Mẹ kiếp, đừng để cho tao biết là ai làm."

Xem ra, phỏng đoán của Lục Dương chính xác rồi.

"May quá, ta đem tiền đi gửi ngân hàng hết rồi."

Sắc mặt Lý Minh Bác không tốt.

Mất đi hơn ba vạn.

Còn ở trong ký túc xá sinh viên đấy, đây chính là một đại án, khó trách sao lại nhiều sinh viên đến đây xem, bình thường nếu mất tiền cũng chỉ mấy mấy chục tệ, chưa lần nào mất nhiều đến thế.

"Báo cảnh sát chưa?"

Lục Dương hỏi.

"Chưa, ta nói cho thầy phụ đạo viên rồi, trước xem thầy tính làm gì."

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Vậy thì cũng không cần báo cảnh sát nữa, phòng ngủ nhiều ngươi lui tới như vậy, lại không có thiết bị giám sát, muốn tìm được hung thủ hầu như không có khả năng, rất có thể là do người ngoài làm, về sau chúng ta nên cẩn thận một chút, còn lại đợi xem trường học xử lý thế nào đã."

Nói xong, Lục Dương từ trong tủ lấy ra một cái túi màu đen, nói ra: "May quá, tiểu tặc kia cũng không tìm được tiền của ta, bằng không phòng chúng ta liền tổn thất lớn rồi."

Đem túi nhựa ném lên mặt bàn, bên trong lộ ra đừng tờ tiền đỏ chói.

Có một cọc, hơn mười vạn.

Lục Dương có nhiều tiền như vậy sao.

Những học sinh đứng hóng chuyện kia, đều lần lượt hít một hơi, không nghi tới trong tủ của Lục Dương, lại có nhiều tiền như vậy, cái này mà mất đi, thì cũng quá kinh khủng rồi.

Mà cũng quá cẩu thả đi.

Người nào có hơn mười vạn tiền mặt đều nâng như nâng trứng, nhanh tróng tới ngân hàng cất tiền, đâu có ai giống như Lục Dương, vứt ở một xó trong hộc tủ.

"May mà tên trộm kia không tìm thấy được."

Đinh Siêu tỏ ra may mắn nói.

Lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi nhắc nhở: "Lục Dương, ký túc xá hiện này không an toàn, ngươi lại có nhiều tiền như vậy, tốt nhất tranh thủ thời gian đến ngân hàng gửi đi."

"Được, cảm ơn lớp trưởng nhắc nhở."

Nói xong.

Lại ném tiền trở về, bộ dạng chẳng hề để ý đến số tiền này.

"Chuyện này trước đợi thông báo nhà trường, bây giờ mọi người giải tán đi."

Những người khác đều lần lượt rời đi, đợi mọi người đi ra, Lục Dương lập tức nghiêm túc lại nói ra: "Minh Bác, đóng cửa lại."

Lý Minh Bác đứng dậy đóng cửa.

Lục Dương bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó nói ra phỏng đoán của mình.

"Lỗi ca, lần này ta đoàn chừng chắc là người quen gây án."

"Làm sao ngươi biết là ngươi quen."

Lưu Lỗi có chút khó hiểu.

"Ngươi nghĩ kỹ đi." Lục Dương giảm thấp thanh âm, phòng ngừa có người ở ngoài hành lang đi ngang qua nghe được, "Vì sao đồ vật của ba người chúng ta không bị gì, chỉ có một mình đồ của ngươi thì bị mất, hơn nữa, ta còn phát hiện ngăn tủ của ta còn không được đụng vào một lần nào, Minh Bác, Đinh Siêu, các ngươi có bị thế không?"

"Uhmmm, Đúng vậy, lúc ta mở học tủ ra mọi thứ đều y nguyên."

"Ta cũng vậy."

Hai người gật đầu, thừa nhận phỏng đoán Lục Dương.

"Điều này nỏi rõ cái gì? Nói rõ tên trộm kia khẳng định biết tủ của Lưu ca ở đâu, trong tủ có bao nhiêu tiền, vì vậy không phải người quen thì còn là ai nữa."

Nghe được suy đoán Lục Dương, ba người liên tục gật đầu.

"Lão đại, có ai biết ngươi có tiền không?"

Đinh Siêu vội vàng hỏi.

Qua suy đoán của Lục Dương, phạm vị hung thủ thu hẹp đi rất nhiều.

Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ ra là ai."

"Không nghĩ ra cũng được, khả năng người ta rất nhanh sẽ tìm tới tận cửa phòng chúng ta rồi." Lục Dương nhìn hướng ngăn tủ của mình.

"Lục ca, ngươi có ý gì."

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lục Dương, Đinh Siêu mở to hai mắt mà nhìn, bỗng nhiên nghĩ tới tình tiết ở trong phim conan.

Ở trong mắt nhiều người như vậy, Lục Dương đem hơn mười vạn ra ngoài, chẳng lẽ có ý định làm mồi nhử, nghĩ vậy, hắn lập tức hiểu ra.

Khó tránh vừa rồi Lục Dương lại hàng động kỳ quái như vậy.

Còn nói là do người ngoài làm, không cần phải báo cảnh sát, hóa ra Lục Dương muốn giăng một cái bẫy như này.

Đinh Siêu sũy nghĩ xong, cảm thấy mình thông minh lên không ít.

"Siêu ca, gần đây tiền bộ lên không ít a." Lục Dương trêu ghẹo cười cười :" Bất quá, cũng không có thể cam đoan người kia sẽ nổi lên lòng làm, quay lại đây lần nữa."

Lục Dương cũng không thể cam đoán sẽ tìm được hung thủ, chỉ có thể thử một lần, vạn nhất tên kia là một thằng ngu xuẩn, không chống lại cám dỗ của mười vạn tệ, hắn rất dễ có thể quay trở lại lần nữa.

"Ngọa tạo, Lục ca, kế hoạch được lắm."

Đinh Siêu càng ngày càng bội phục Lục Dương.

Quá trâu rồi.

Nếu lần này có thể bắt được kẻ trộm, Lục Dương có thể làm Holmes rồi.

"Chúng ta cần phải làm sao?" Nghe lâu như vậy, Lý Minh Bạc mới miễn cưởng hiểu được ý nghĩ Lục Dương.

"Chúng ta chỉ cần tạo cơ hội cho hắn hành động là được, vừa rồi thấy nhiều người thấy tiền như vậy, rất nhanh việc ta có tiền sẽ truyền đi rộng rãi, có lẽ hắn sẽ sớm biết được tin tức."

Nói xong hắn nhìn Đinh Siêu, nói ra: "Siêu ca, nhớ thời điểm đi mua máy tính, người ta tặng một chiếc webcam không."

"Hình như là có."

Đinh Siêu ở trong tủ mình tìm tìm, rất nhanh đã tìm được một chiếc webcam cho máy tính, Lục Dương mở ra nhìn nhìn, vẫn còn rất mới.

Kết nối vào máy tính Đinh Siêu, Lục Dương đặt nó ra sau chậu hoa, nói: "Chúng ta cứ ra ngoài bình thường, không cần phải quan tâm chuyện gì."

---

Buổi tối, Kiều Khải Minh đi vào phòng 504.

Sinh viên mất nhiều tiền như vậy, đây không phải là một chuyện nhỏ, hơn ba vạn, thu nhập một năm của sinh viên ra trường cũng không được nhiều như vậy.

"Nhự vậy được không?"

Nghe được kế hoạch Lục Dương, Kiều Khải Minh trầm tư.

"Được hay không được, hai ngày ngay sẽ biết."

Lục Dương thản nhiên nói.

"Vạn nhất cũng mất luôn tiền của em thì sao?" Kiều Khải Minh không nghĩ tới Lục Dương lại dám lấy ra mười vạn tiền mặt làm mồi nhử, đây chính là tiền đấy, tiền tiếp kiệm trong ngân hàng của hắn cũng không nhiều như vậy.