Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1043: Quyên Tặng (1)




Giữa trưa.

Tiền Hiểu Hồng vì muốn chăm sóc mấy hài tử này, liền lựa chọn ở lại căn tin trường học dùng bữa.

Đồ ăn tự làm đấy.

Hai tỷ muội Tiền Vân cùng Tiền Hiểu Hồng vào căn tin phòng bếp một lúc lâu, đem ra hai ba món đồ ăn, mặn chay đều có cả, món chay thì đậu phụ sốt cà chua, món mặn thì thịt kho tàu cùng khoai tây hầm gà.

Làm xong, mấy người dọn đồ ăn lên phòng học.

Tiền Tiểu Hoa kêu một tiếng ăn cơm.

Một đám tiểu bằng hữu liền vây quanh cà mèm.

Lục Dương cầm cái muỗng múc đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, mỗi người đều được một bát lớn, Tiền Tiểu Hoa cũng đi ra ngoài, đưa cho lão đầu bảo vệ một phần, làm xong, bọn hắn ngồi xuống bục giảng dùng bữa

Mặc dù là bữa tập thể.

Nhưng mùi vị cũng không tồi.

Khoai tây rất mềm, gà rất ngon, đây cũng là món ăn sở trường của Tiền Vân.

Thời điểm trước đây làm ở căn tin trường học, có đôi khi đầu bếp chính khá bận, Tiền Vân đều đi lên hỗ trợ, cũng có thể coi là nửa người đầu bếp, đối với những món ăn này, kinh nghiệm vẫn còn rất dày đấy.

Có đôi khi, nàng hay nói giỡn rằng, nếu không làm việc ở căn tin nữa, sẽ đi ra ngoài mở quán bán cơm.

Đương nhiên.

Ý nghĩa này thủy chung không có được thực hiện.

Lúc ăn cơm, Tiền Tiểu Hoa nói: "Mẹ, vừa rồi Lục Dương nói, cho trường tiểu học Bạch Dương mấy thứ gì đó."

Tiền Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn Lục Dương.

Sau đó khoát tay nói ra: "Không cần, không cần đâu, trường học không thiếu gì cả...."

Nói lời này, tự nhiên không muốn Lục Dương tiêu sài hoang phí.

Tiền Vân cười ha hả nói: "Phần tâm ý này của Tiểu Dương, cứ nhận đi, coi như nó không làm, ta cũng tính làm vậy, hài tử chỗ này từng đứa một đều rất đáng thương."

Nhìn xung quanh một vòng.

Tiền Vân cảm thán một tiếng.

Ba ngày nghỉ tết nguyên đán, những học sinh này đều lưu lại trường học, nói ở lại trường học cho dễ nghe chứ thật chất là không có nhà để về....Tiền Vân lúc trước cũng làm đi làm ở trường tiểu học trong thị trấn, điều kiện bên kia tốt hơn chỗ này rất nhiều.

Lục Dương cũng nói: "Dì nhỏ, chỉ là cho đám nhỏ một chút đồ mà thôi, hiện tại đoán chừng đã chuẩn bị xong, buổi chiều có thể mang tới."

"Tiểu Dương, dì thay mấy đứa nhỏ này cảm ơn cháu."

Tiền Hiểu Hồng cảm thán một tiếng.

"Dì nhỏ, dì nói gì vậy, đây là tấm lòng của cháu cho bọn nhỏ, dì cảm tạ cháu làm gì."

Lục Dương gắp miếng cơm, cười cười.

"Dì cũng không phải đồ ngốc, nếu như dì không làm giáo viên ở đây, cháu cũng sẽ không tới nơi này, nên cháu quyên đồ cũng có phần dì trong đó..."Tiền Hiểu Hồng không có cự tuyệt, lại hỏi: "Bạn gái của cháu Đình Đình đâu rồi, sao không đi them cùng một chỗ về."

Lục Dương lặng lẽ nhìn thoáng qua mẹ.

Tiền Vân đánh mắt nhìn sang.

Lời này không cách nào trả lời a.

Lục Dương vô cùng bĩnh tình giải thích nói: "Đình Đình cùng Tiểu Hoa phải có một người ở lại trông cửa hàng! Trong tiệm không thể không có ai chăm sóc được, hôm nay nàng ở lại trong tiệm, không cùng một chỗ chạy tới chỗ này...."

"n, lần sau để Tiểu Hoa ở lại trong tiệm, cháu cùng nàng chạy qua đây chơi đùa một chút."

Tiền Hiểu Hồng nói ra.

"Được a."

Tiền Tiểu Hoa cũng gật đầu đáp ứng.

Nói qua nói lại, lại nói tới chuyện kết hôn của Lục Dương, Tiền Hiểu Hồng cũng biết Lục Dương sắp tốt nghiệp đại học rồi, liền hỏi hắn lúc nào thì đám cưới, Tiền Vân ấp úng không thôi, cũng không biết trả lời thế nào.

Lấy hiện trạng của nhi tử lúc này, để muốn kết hôn, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.

Ở trong lòng Tiền Vân, nàng mong muốn ai làm con dâu nhất, vậy khẳng định là Liễu Thanh Thanh...Không nhắc đến nguyên nhân là Tiểu Tiểu Thanh, nhưng chỉ với tính cách hiền thê lương mẫu kia, cũng là tính cách mà người thế hệ trước ưa thích.

Nhưng cuối cùng nhi tử lựa chọn thế nào, nàng cũng không có biện pháp!

Tiền Hiểu Hồng không nhìn ra được sự khác thường, có thể cảm thấy Lục Dương tuổi còn nhỏ, không muốn lập tức kết hôn, cũng liền không nhiều lời, đúng lúc này, một học sinh tới lấy thêm cơm Lục Dương đứng dậy hỗ trợ, đem vấn đề chuyển đi.

Bữa cơm này.

Học sinh trong trường ăn rất thoải mái.

Bọn hắn ở cùng Lục Dương cũng dần dần trở nên quen thuộc.

"Lục Dương ca ca, hôm nay là tết sao"

Hồ Tiểu Mẫn bưng cái chén không chạy tới, ánh mắt chớp chớp.

"Nếu dựa theo lịch dương mà tính, ngày 1 tháng 1 hôm qua mói là tết, hôm nay là ngày 2 tháng 1 rồi..."

Lục Dương giải thích cho nàng.

"n, ân."

Hồ Tiểu Mẫn gật đầu.

"Tiểu Mẫn, ăn no chưa?"

Lục Dương nhìn nhìn, đồ ăn trong nồi còn dư lại một chút, không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ thêm một phần.

Hồ Tiểu Mẫn nấc một cái, lắc đầu nói ra:" Ăn no rồi, em ăn hai chén rồi, để cho người khác đi, để lại cho Nhị Đản, hắn mỗi ngày đều ăn nhiều nhất."

Hồ Tiểu Mẫn nhắc đến Nhị Đản, chính là một nam hài có làn da ngăm đen, niên kỷ cũng không lớn lắm, tầm khoảng bảy tám tuổi, ưa thích cười ngây ngốc, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Nhị Đản, cho em."

Lục Dương kêu Nhị Đản tới, đem toàn bộ đồ còn dư lại để vào trong bát của hắn.

Nhị Đản cười ngây ngô hai tiếng, dưới sự nhắc nhở của Hồ Tiểu Mẫn, hắn mới biết cảm ơn Lục Dương ca ca.

Bên trong mấy hài tử này, Hồ Tiểu Mẫn thoạt nhìn tuổi không được lớn lắm, nhưng cũng là người hiểu chuyện nhất, Lục Dương ưa thích cùng nàng nói chuyện phiếm."

"Tiểu Mẫn, em ưa thích ở nhà hay đến trường."

"Trường học."

Hồ Tiểu Mẫn không chút do dự nào, liền nói ra đáp án.

Đổi lại những người khác, đoán chừng đều là về nhà, Lục Dương nhớ lại bản thân khi còn bé, mỗi ngày đều mong tới ngày chủ nhật cùng kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, nếu có lựa chọn, hắn muốn ở nhà mãi không đến trường.

"Vì sao?"

Lục Dương hỏi.

Hồ Tiểu Mẫn nói ra: "Trường học có Tiền lão sư, còn có Nhị Đản, còn rất nhiều bạn học, Tiền lão sư làm đồ ăn rất ngon, em vô cùng ưa thích...."

"Trong nhà thì sao?"

"Trong nhà không có ai nha, trở về chỉ có thể tới nhà nhị thúc ăn mì, có đôi khi ăn không đủ no..."

Lục Dương lúc này mới nhớ lại, Tiền Tiểu Hoa đã từng nói qua, mẹ của Hồ Tiểu Mẫn bỏ đi, phụ thân thì tới Lục Thành làm công, bình thường lâu lâu mới có dịp về nhà, vừa không có mẫu thân, trong nhà lại có con mình, cho dù thân thích cũng không thể chăm sóc được.

"Lục Dương ca ca, em đi ra ngoài rửa chén đây, để em giúp anh rửa chén."

Hồ Tiểu Mẫn nhìn cái chén không trên tay Lục Dương.

"Tí nữa em cùng Tiểu Hoa cùng nhau rửa, em đi trước đi."

"Ừ, đi đây."

Nhìn Hồ Tiểu Mẫn chạy khỏi phòng học, Lục Dương có vài phần cảm thán, con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, tiểu hài tử trưởng thành sớm, cũng có lý do cả đấy, đặc biệt là sau khi có Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương nghe xong cũng cảm động lây.

Hắn hy vọng con của mình, có thể vô ưu vô lo, vui sướng vượt qua tuổi nhỏ, mà không cần phải trưởng thành sớm, hiểu chuyện...

Hiệu suất của Từ Phượng Niên không tệ.

Khoản bốn giờ chiều.

Liền mang theo mấy chiếc xe tải cỡ lớn chạy tới, dừng trước cổng trường tiểu học Bạch Dương, mấy chiếc xe tải này đem con đường bên còn lấp kín, khiến không ít dân cư ở phụ cận chạy ra ngoài nhìn xem, không biết chuyện gì xảy ra.

Đến cả hiệu trưởng tiểu học Bạch Dương, cũng bị kinh động, vội vội vàng vàng chạy đến trường học.