Tiền Tiểu Hoa gọi một cuộc điện thoại, mang theo hai người Lục Dương đi tới lầu dạy học.
Bọn hắn vừa tới.
Mẫu thân Tiền Tiểu Hoa từ trong phòng học đi ra.
Tiền Vân đi lên phía trước, liếc mắt nhìn thấy được đối phương, bốn mắt nhìn nhau, Tiền Vân nhận ra, đây chính là muội muội thất lạc nhiều năm của mình.
"Hiểu Hồng."
Tiền Vân bước nhanh tới.
Lục Dương cùng Tiền Tiểu Hoa liếc nhìn nhau, đều cầm theo đồ vật rời đi, không quấy rầy tỷ muội hai người gặp nhau sau nhiều năm.
"Vân tỷ..."
Tiền Hiểu Hồng cũng nhìn phát nhận ra Tiền Vân.
Tiền Hiểu Hông thời cấp hai mới chuyển đến đây, sự tình hồi nhỏ vẫn còn nhớ rõ, nhận ra Tiền Vân chính là vị tỷ tỷ thường xuyên chạy qua nhà nàng chơi đùa, chẳng quá lúc đó nàng cũng không biết quan hệ tỷ muội của hai người.
Hôm nay, đã nhiều năm như vậy, người vật không còn, cũng không cần phải truy cứu trách nhiệm ai đúng ai sai.
"Hiểu Hồng, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp nhau, ngươi so với ta gầy đi rất nhiều, những năm nay vất vả rồi."
"Tỷ, ta rất tốt, ta tốt nghiệp xong ở trong thôn làm lão sư, cũng không tệ lắm, còn chị."
"Ta lúc trước tốt nghiệp xong, tới nhà xưởng làm việc, về sau nhà xưởng đóng cửa, liền đến căn tin trường học làm đầu bếp, về sau, Tiểu Dương ở huyện mở một cửa hàng, ta và anh rể ngươi tới đó làm."
"Không tệ nha, vậy là làm lão bản rồi."
"Đương gia ngươi thì sao?"
"Hắn ở quê làm kế toán."
"n, vậy cũng được, ăn cơm nhà nước..."
...
Hai người ôn lại chuyện cũ.
Tiền Tiểu Hoa mang theo Lục Dương đi tới phòng học.
Trong phòng học có bảy tám học sinh, có đứa rất lớn, cũng có đứa nhỏ một chút, cả đám đều tò mò đánh giá hai người, trong sanh mắt tràn đầy sự tò mò cùng đơn thuần.
"Tiểu Hoa tỷ."
Một nữ hài chạy tới, nhận ra Tiền Tiểu Hoa.
Tiền Tiểu Hoa ôm lấy nữ hài, xoa xoa đầu, nhìn Lục Dương nói ra:" Nàng tên là Hồ Tiểu Mẫn, là học sinh của lớp mẹ ta, trong nhà chỉ còn phụ thân, nhưng ba ba của nàng cũng tới Lục Thành làm công, không có thời gian quay về, liền ở lại trường học."
"Tiểu Hoa tỷ, đây là bạn trai của tỷ đúng không?"
Tiểu cô nương mở to mắt, nhìn ngắm Lục Dương, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
"Đừng nói mò, hắn gọi là Lục Dương, là đệ đệ của ta, cũng là bạn trai của khuê mật ta, mẹ của hắn là tỷ tỷ của Tiền lão sư."
"Khuê mật là gì?"
"Là bạn tốt."
"Thế Nhị Đản cũng là khuê mật của em sao?"
Ặc.
Tiền Tiểu Hoa nhịn không được cười cười.
"Không phải không phải, chỉ có giữa hai nữ hài, mới có thể gọi là khuê mật."
Lục Dương liếc qua Tiền Tiểu Hoa, đây là đem từ nam khuê mật xóa đi phải không?
Tiền Hiểu Hoa không biết Lục Dương đang nghĩ gì, nàng lấy ra kẹo que cùng bim bim phân cho Tiền Hiểu Hoa một chút.
Những hài tử khác thấy vậy hâm mộ không thôi, nhưng bọn hắn không quen biết Tiền Tiểu Hoa, vì vậy không dám tới đòi hỏi, Tiền Tiểu Hoa đem cái túi đặt trên bàn, nói ra: "Mỗi người đều có, đều tới đây lấy đi."
Nghe nói như thế, một đám hài tử như ong vỡ tổ chạy tới, đem Tiền Tiểu Hoa vây cực kỳ chặt chẽ....
"Em muốn ,em muốn."
"Em cũng muốn."
Tiền Tiểu Hoa đếm nhân số, phân cho mỗi người một ít.
Sau khi nhận được đồ ăn vặt, ai nấy đều nghiêm túc nói cảm tạ, hài tử nghèo thường thường sớm hiểu chuyện, biết được chút đạo lý đối nhân xử thế, Lục Dương cũng đem thùng sửa bò mở ra, chia cho mấy hài tử này, đồng dạng cũng gặt hái không ít lời cảm ơn.
"Đây là sữa mẹ ta chuẩn bị cho nhà ngươi đấy, ta lấy ra chia, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Phất phất tay, để hài tử đi qua một bên chơi đùa.
Lục Dương nhìn Tiền Hiểu Hoa hỏi.
"Coi như đưa cho mẹ ta, nàng cũng sẽ phân cho mấy hài tử này, trong nhà cũng không có ai hết, cũng không ai uống mấy thứ này..."Tiền Hiểu Hoa nhìn một đám hài tử líu ríu trò chuyện, lộ ra mỉm cười.
"Cũng đúng...Dì nhỏ thích gì, để ta đi chuẩn bị một chút."
Lục Dương nhìn nhìn ngoài cửa.
Hai trưởng bối vẫn còn ở dưới táng cây trò chuyện, giống như có chuyện nói không hết.
"Mẹ của ta sao?"
Tiền Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, nhìn theo ra ngoài nói ra: "Ta cũng không biết đời này bà thích gì, giống như không có yêu thích gì đặt biệt, ngoài trừ mấy hài tử này đi..."
Tiền Tiểu Hoa nhìn những hài tử ở đây.
Đây hẳn là thứ mẹ mình ưa thích.
Lục Dương chú ý tới, trong phòng có một cái bảng đen, trên đó vẽ lão sư cùng một đám hài tử, từ đầu tóc dài có thể nhìn ra, lão sư này hẳn là dì nhỏ.
Lại nhìn căn phòng học một chút.
Bàn học đều được làm bằng gỗ, mặt bàn gồ ghề, đã không biết sử dụng biết bao nhiêu năm, sớn phía trên đã không còn, ghế cũng được làm bằng gỗ, đồng dạng cũng rất cũ kĩ.
Trong phòng không có lò sưởi, cũng không có điều hòa, cho dù Lục Dương mặc áo khoác, cũng có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí.
Những hài tử này, ăn mặt đều hết sức tùy ý, áo khoác cũ nát đầy chỗ vã không biết đã mặt mấy năm.
Nữ sinh tên Hồ Tiểu Mẫn kia, trên mặt đỏ bừng, trên bàn tay còn nhìn thấy tổn thương do giá rét.
"Ngôi trường này, có bao nhiêu học sinh?"
Lục Dương nhìn nhìn Tiền Tiểu Hoa hỏi.
"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Tiền Tiểu Hoa có chút kinh ngạc.
"Trả lời ta là được."
Lục Dương không có giải thích.
Tiền Tiểu Hoa hừ một tiếng: "Ngươi có phải khi dễ Chu Đình Đình thành quen rồi không, thái độ gì vậy, ta là biểu tỷ của ngươi đấy..."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tiền Tiểu Hoa vẫn thành thật trả lời vấn đề.
Trường tiểu học Bạch Dương, chỉ có lớp một đến lớp năm, không có lớp sáu, lớp sáu cần phải lên trường thị trấn để học, mà học sinh từ lớp một đến lớn năm cũng không nhiều lắm, chỉ có một trăm lẻ mấy người, tính bình quân xuống, một lớp cũng chỉ tầm hai mươi người.
(Khối tiểu học bên Trung Quốc từ lớp 1 đến lớp 6, THCS từ lớp 7 tới 9,...)
Lục Dương nghĩ đến trường tiểu học của mình, lớp nào cũng đầy đấy, ít nhất cũng phải năm sáu chục người, so sánh mà nói, học sinh nơi này quá ít.
Điều này cũng không phải lạ.
Nhà hơi có chút điều kiện, liền đưa con mình tới trường trên thị trấn học, đỡ phải đổi trường, bọn họ có thể ở trên thị trấn làm công, hay đưa con lên trị tấn học...Những đứa nhỏ ở lại trong thôn học, đều là gia đình có hoàn cảnh không tốt.
"Ngươi còn chưa nói, hỏi chuyện này làm gì vậy?"
Tiền Tiểu Hoa tò mò hỏi.
Lục Dương lấy điện thoại ra, tìm tìm số ,cười nói: "Ta cho bọn nhỏ quà tết không được sao?"
Nói xong.
Hắn bấm điện thoại.
"Tiểu Từ, chuẩn bị một ít balo, bao tay, khăn quàng, quần áo mùa đông cho hài tử, còn có bàn học, ghế ngồi, mỗi thứ chuẩn bị 110 phần, tắt máy tôi gửi địa chỉ đến, có thể thì tốt nhất đưa đến đây trước trời tối...."