Ngày 1 tháng 1 năm 2013, tết Nguyên Đán.
Lục Dương sáng sớm liền đi tới nhà ga, chờ đợi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đón được Tiền Vân từ huyện Thanh Sơn tới đây.
"Mẹ, tới thì tới, sao còn mang nhiều đồ như vậy?"
Nhận lấy đồ Tiền Vân bỏ vào cốp sau, Lục Dương thở dài một hơi, thật sự quá nặng đi!
Hai túi đồ.
Một túi xách da giống rắn, không biết bên trong để thứ gì, khá căng đấy, còn có một thùng sốp, bên trong đều là trứng vịt.
Tiền Vân đem thùng sốp để ở phía sau, nói ra: "Ba ngoại con cố ý quay về trong thôn, tìm người mua đấy....Mấy quả trứng này đều do vịt mẹ ăn cá tôm để ra, không ăn thức ăn tạp nên mùi vị sẽ ngon hơn một chút, Thanh Thanh không phải thích làm trứng vịt muối sao? Có cái này thế nào cũng ngon hơn.."
"Để con về lấy không được sao, đâu cần mẹ cố ý mang tới."
Lục Dương nhìn một thùng trứng vịt, có chút bất đắc dĩ.
"Dù sao cũng thuận tay, liền mang tới, mà hôm nay con nghỉ?"
Tiền Vân đóng cốp sau lại.
Hai người leo lên xe.
Lục Dương nói ra: "Ừ, được nghỉ ba ngày, thân thể bà ngoại thế nào rồi? Có tới bệnh viện kiểm tra lại chưa?"
"Trước đó không lâu mới qua bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói dạ dày đã tốt lên rất nhiều, không có vấn đề gì."
"Vậy thì tốt rồi..."
Từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, Lục Dương hướng chung cư Hoa Đình đi tới.
Trên đường.
Lục Dương cũng mẹ nói sự tình về mẫu thân Tiền Tiểu Hoa lần trước tới Lục Thành.
Nghe được mẫu thân Tiền Tiểu Hoa đối với một nhà mình cũng không oán trách, Tiền Vân liền nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Rút thời gian qua thăm dì một chút, tốt xấu gì cũng máu mủ tình thâm, mẹ đây làm tỷ tỷ, cũng mấy chục năm rồi chưa gặp nàng."
"Đợi sau khi về con sẽ hỏi Tiền Tiểu Hoa."
Lục Dương nhẹ gật đầu đồng ý.
..
Vừa tới cư xá.
Lục Dương liền nhận được điện thoại Liễu Thanh Thanh, hỏi bọn họ tới chưa, mới bước lên lầu, liền nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh đứng ở ngoài cửa đợi.
"Mau vào nhà, mau vào, trời lạnh như vậy, đem đứa nhỏ ra ngoài ốm mất."
Tiền Vân vội vàng đem hai người đẩy vào trong nhà.
Mùa đông Lục Thành đặc biệt lạnh, bên ngoài thời tiết đã âm vài độ rồi.
Vào nhà.
Trong nháy mắt liền cảm thấy ấp áp.
Lục Thành vào giữa tháng 12 đã mởi ra máy sưởi, hiện tại trong phòng cùng bên ngoài, quả thật chính là hai thế giới....
"Tiểu Tiểu Thanh, cháu nhớ bà không, bà là bà nội nè."
Đặt túi xách trên tay xuống, Tiền Vân nhìn qua Tiểu Tiểu Thanh.
Tiểu Tiểu Thanh mở to hai mắt, sau đó dán chặt bả vai Liễu Thanh Thanh, ôm lấy mẹ mình.
Liễu Thanh Thanh vỗ lên tã giấy của con, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, con có phải quên rồi không, đây là nãi nãi a, nhanh đi thăm nãi nãi, để cho nãi nãi ôm một chút..."
Tiểu Tiểu Thanh tuy rằng không náo, nhưng bộ dạng có chút không tình nguyện.
Dù sao nàng cũng chỉ là hài tử 1 tuổi, hơn nữa đã nửa năm không gặp nãi nãi, không biết cũng là điều bình thường.
"Ài, ta biết mà...Mới rời đi một lúc, tiểu oa nhi liền quên mặt rồi."
Tiền Vân đem Tiểu Tiểu Thanh bế lên, chọc chọc hai cái, lại đưa tay lên mặt sờ.
"Biết đi chưa?"
Nàng hỏi.
Lục Dương đem thùng trứng vịt đưa vào trong phòng bếp, đi ra nghe mẹ nói như vậy, hắn nói: "Biết đi một chút, nhưng không đi xa được..."
Những ngày này, hắn và Liễu Thanh Thanh một mực dạy Tiểu Tiểu Thanh đi đường, nha đầu này, học tập cũng không tệ lắm, tuy ngã trái ngã phải...nhưng so với mấy đứa trẻ cùng tuổi khác, đã coi như rất lợi hại rồi.
"Đúng không? Rất giỏi a, nó còn chưa được 1 tuổi đâu đấy."
Tiền Vân kinh ngạc nói một tiếng.
"Mẹ, mẹ tự nhìn đi...."
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ôm đến một bên, đặt xuống mặt đất bên cạnh ghế sopha, sau đó nhẹ nhàng thả tay, không có ngoại lực chèo chống, Tiểu Tiểu Thanh mờ mịt đứng ở một bên.
Lục Dương thì ở cách đó không xa vỗ tay, rang rộng hai tay, nói: "Tiểu Tiểu Thanh, tới đây, đến ba bồng!"
"Ba ~"
Tiểu Tiểu Thanh hô một tiếng, sau đó lắc lư thân thể, hướng phía Lục Dương đi tới, tuy hơi giống bộ dạng say rượu, nhìn qua tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống, Tiền Vân có chút bận tâm, sợ Tiểu Tiểu Thah ngã xuống, nên một mực ở bên cạnh che chở.
Dưới ánh mắt của mấy người.
Tiểu Tiểu Thanh bước đi năm sáu bước, sau khi đến bên cạnh Lục Dương, chân mềm nhũn, mất đi lực chèo chống ngã xuống đất, Lục Dương liền vội vươn tay ra, thời điểm nha đầu sắp ngã xuống, thoáng cái bế lên, sau đó ở trên mặt Tiểu Tiểu Thanh hôn vài cái.
Tiểu nha đâu cười lớn ha ha ha, bộ dạng rất vui vẻ.
Lục Dương ôm khuê nữ, khoe khoang nói: "Thế nào, mẹ, Tiểu Tiểu Thanh rất lợi hại đi."
"Lợi hại, lợi hại, tôn nữ của bà lợi hại nhất."
Tiền Vân vu tươi hớn hở cười cười.
"Mẹ, ở nhà khỏe không?"
Liễu Thanh Thanh rót hai ly nước mang tới.
Tiền Vân nhận lấy một ly, đặt ở trên bàn, nói ra: "Trong nhà đều tốt...Hai ngày trước, mẹ ở trong tiệm còn gặp phải mẹ con, nàng hiện tại thân thể đã khôi phục rất tốt, nói là đi kiểm tra, bác sĩ nói không cần uống thuốc nữa rồi, nhà máy ba con cũng náo nhiệt vô cùng, hiện tại ở huyện Thanh Sơn chúng ta là minh tinh mới nổi đấy.
Trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện lên nét vui vẻ.
Sự tình trong nhà nàng cũng biết rõ đấy.
Nàng nói ra: "Đều là do Lục Dương giúp đỡ."
"Người trong nhà, giúp đỡ là chuyện nên làm...Nếu mà hắn không gúp, mẹ còn ra tay đấy."
Tiền Vân đối với người con dâu Liễu Thanh Thanh thì hết sức thỏa mãn.
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đặt lại trong xe đẩy.
Nha đầu này, vừa rồi còn không có sức lực, thời điểm ngồi xuống xe, liền lập tức hóa thân thành Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Ánh, dưới sự trợ giúp của bánh xe, chạy nhảy lung tung, một hồi thì lẻn qua bên này, một hồi lại lẻn qua bên kia.
Cũng may, dưới lầu là nhà của Chu Tử Tình, bằng không, Lục Dương thật đúng phải đến nhà người khác nhận lỗi rồi.
"Mẹ của anh lần này mang theo nhiều đồ tới."
Lục Dương chỉ chỉ vào phòng bếp nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Cũng không có gì, chỉ mang theo chút trứng vịt, vịt dưới quê đẻ ra đấy, mùi vị so với trứng ngoài siêu thị còn tốt hơn một chút, ta còn chuyên môn mang theo bùn tới, đợi lát nữa có thể làm trứng vịt muối rồi."
Tiên Vân nói ra.
"Khó trách túi của mẹ lại nặng như vậy, đến cả bùn mẹ cũng mang tới."
Lục Dương hết sức cạn lời.
"Ta không mang tới, ngươi phải đi đào a, thứ bùn đất này ở thành thị cũng không phải dễ kiếm, lúc trước Thanh Thanh không phải đã nói, dùng bùn đất yêm trứng vịt, mùi vị dễ ăn hơn một chút."
Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử.
Liễu Thanh Thanh cười nói: "Đúng vậy a, bùn đất ướp ngon hơn, mẹ, phòng quá ấm rồi, để trứng vịt ở đây hỏng mất, chúng ta trước ướp trứng vịt đi."
"Được."
Tiền Vân đem ly nước uống hết, sau đó đặt ly lại trên bàn ăn, phòng ngừa bị tiểu nha đầu kia lấy được, sau đó hai ngươi xuống phòng bếp bận rộn, nhìn mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp, Lục Dương cũng lộ ra nét vui vẻ.
"Muối đủ không?"
Hắn kêu một tiếng.
"Đã đủ rồi, trong tủ còn rất nhiều."
Liễu Thanh Thanh trở về một tiếng.
"Cái tên này khẳng định ở nhà chuyện gì cũng không quan tâm, cũng không biết trong nhà còn muối không." Giọng nói của Tiền Mẫu cũng từ trong phòng bếp truyền ra.
Lục Dương cười cười.
Mấy lời này của mẹ nói không sai, ở trong nhà hắn hầu như cái gì cũng không quản, để cho Liễu Thanh Thanh chịu trách nhiệm, hắn quả thật là đúng là ông lớn.
Rầm rầm, Tiểu Tiểu Thanh từ trong phòng ngủ lao ra, nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy mẹ đâu, có chút nghi hoặc, đoán chừng đang nghĩ mẹ đi đâu rồi? Có thể là do chạy quá nhanh, khuôn mặt tiểu nha đầu này đỏ bừng, như một quả táo chính, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái...
Bảo Bảo tuyệt đối là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này, Lục Dương đi qua muốn đem tiểu nha đầu này ôm lấy, nhưng gia hỏa này không chịu, bản thân vậy mà chạy đi...
Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh bận rộn một tiếng, mới đưa toàn bộ trứng vịt ướp xong, chờ thêm một hai tháng nữa, những trứng vịt này sau khi yêm xong, liền sẽ biến thành mỹ vị trên bàn cơm.