Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1011: Người Tốt (2)




Theo mấy du khách khác dạo một vòng quanh ngôi chùa, Lục Dương đối những bức tượng phật kia thì không biết, thấy có người quỳ lạy, hắn cũng không làm theo, so với đạo Phật, hắn càng thêm ưu thích Đạo Giáo hơn, giống như lão tử, thanh tĩnh vô vi...

Trên núi Nhạc Lộc có rất nhiều cảnh đẹp.

Ngoài trừ miếu thờ bên ngoài, còn có địa điểm quan sát, ví dụ như một cái lầu nho nhỏ, tên gọi là đình Ái Vãn, làm cho người ta thoáng liên tưởng đến câu thơ của Đỗ Mục.

Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa...(Sơn Hành-Đỗ Mục)

Bất quá, bài thơ kia của Đỗ Mục một chút quan hệ tới chỗ này cũng không có, bởi vì Lục Dương thấy được tấm bia đá giới thiệu bên cạnh ngôi đình, phía trên viết được xây từ thời Càn Long năm 57, cùng với triều Đường chênh lệch mấy triều đại.

Tuy đình là giả đấy, nhưng lá phong là thật.

Mùa này vừa vặn là mùa lá thay màu.

Bên ngoài đình.

Vô số là phong chằng chịt theo gió lắc lư, như là một đoàn hỏa diễm cực lớn, thỉnh thoảng lại có hai ba lá rơi xuống, giống như hỏa tinh từ trong chậu than bay ra vậy, ở trên không trung dạo chơi một hồi, mới chậm rãi rơi xuống đất.

Lạc hồng bất thị vô tình vật, Hoá tác xuân nê cánh hộ hoa.(Lạc hồng há là vật vô tình, hóa thành xuân bùn nuôi dưỡng cây.)

Nơi đây có rất nhiều du khách, Lục Dương sau khi chụp cho Chu Đình Đình mấy tấm hình, liền định rời đi, hắn cũng không thích ở địa phương nhiều người tham gia náo nhiệt.

Bất quá, thời điểm hắn chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy một đoàn lữ hành đi tới đây, những người này ăn mặc trang phục không thống nhất, nhưng đều đội theo mũ lưỡi trai màu đỏ, đều mang theo khẩu trăng.

Phải biết răng.

Đây mới là năm 2012, đi ra bên ngoài, người mang khẩu trang hết sức ít ỏi, chỉ có những địa phương đầy bụi bặm, mới có thể gặp được vài người đeo khẩu trang.

Như vậy, bọn hắn hẳn là...

Người bệnh!

Đây cũng là ý nghĩa đầu tiên trong đầu Lục Dương.

Sau đó hắn nghĩ tới tin nhắn hôm qua bên trong nhóm chat.

Chẳng lẽ những người này, chính là người bệnh Tương Nhã trong nhóm?

Rất nhanh.

Lục Dương đã chứng minh được suy đoán mình đúng.

Mười mấy du khách này, trên người còn mang theo tranh ảnh hay chữ viết, đi tới bên này, bọn hắn đều nhịp nhàng xếp thành hai hàng, mở ra hoàng phi giơ lên cao, một người đi ra chụp ảnh.

Mà trên tấm hoàng phi này, rõ ràng viết bọn họ là bệnh nhân của bệnh viện Tương Nhã, lần này là lần đầu tiên trong năm tụ hội giao lưu.

Một bên cũng có không ít du khách dừng lại quan sát, nhưng sau khi biết được thân phận của mấy người này, mọi người đều không hẹn mà cùng tránh đi, không có người nào chủ động tiến lên chào hỏi.

Xu lợi tránh hại là nhân chi thường tình, không có ai biết bọn họ bị bệnh gì, tự nhiên cũng không có người nào dám chạy tới tiếp cận.

"Bọn họ thật lạc quan a."

Chu Đình Đình đi đến bên cạnh Lục Dương, cũng nhìn những người này, thời điểm chụp ảnh, mỗi người đều lộ ra dáng cười chân thành, phảng phất đối với cuộc sống tràn đầy hy vọng, nếu không phải Lục Dương hiểu rõ tình hình, quả thật không thể tin được, bọn họ đều là bệnh nhân mắc chứng bệnh bạch cầu.

"Nếu không lạc quan, đoán chừng cũng sẽ không tới nơi này du lịch."

Lục Dương gơn sóng nói.

"Nào biết, bọn hắn bị bệnh gì không?"

"Không rõ lắm, để ta qua hỏi?"

Nói xong, Lục Dương hướng đám người kia đi tới.

Ngày hôm qua thời điểm đọc tin nhắn trên QQ, Lục Dương còn đang suy nghĩ, nếu đã gặp bọn họ, liền cùng Lỗ Dũng tán gẫu một chút, hôm nay gặp nhau là duyên phận, khẳng định phải đi làm quen.

"Chủ tịch...Mấy người này."

Lâm Nhị Hổ đuổi theo, có chút bận tâm hỏi.

"Không sao.''

Lục Dương giơ tay lên.

Đi tới.

Chu Đình Đình cũng bước nhanh theo.

Bên kia, một đám người mới chụp ảnh xong, trong đó có một người đem ảnh chụp vừa rồi đưa cho đám người xem, nói ra: "Lỗ ca, ngươi cũng tới đây chụp một tấm đi."

"Ta qua, các ngươi ra, không phải lại thiếu người rồi sao?"

Nhiếp ảnh gia vừa rồi lắc đầu.

"Cần giúp đỡ không?"

Thời điểm bọn họ đang khó xử, một giọng nói trẻ tuổi truyền đến, mấy người nhìn lại, phát hiện một đôi tình lữ trẻ tuổi hướng bọn họ đi tới.

Người vừa nói chuyện là nam tử trẻ tuổi trong đó.

Cả đám người rất kinh ngạc, bọn hắn một đường tới đây, những du khách kia chỉ sợ tránh còn không kịp, căn bản không có người tới chào hỏi, người trẻ tuổi này là người đầu tiên.

Bệnh bạch câu tuy không lây nhiễm, nhưng bọn hắn cũng không thể vừa đi vừa giải thích cho mấy vị du khách này.

"Ngươi giúp chúng ta chụp ảnh được không?"

Nhiếp ảnh gia cầm lấy máy ảnh kinh ngạc hỏi.

"Được a, nếu như các ngươi cần."

Bộ dạng Lục Dương không thèm để ý đến chút nào.

"Vậy thì đa tạ rồi, chúng ta vừa suy nghĩ, làm sao có thể chụp chung một chỗ, ngươi tới thật kịp lúc."

Nhiếp ảnh gia là một nam tử ngôi khô, hắn cảm kích nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó đem máy ảnh giao đến tay Lục Dương.

"Khoảng cách điều chỉnh xong rồi, ngươi cứ như vậy chụp là được rồi."

"n, ta biết rồi."

"Lỗ ca, mau tới đây đi."

Bên kia, người trong nhóm cùng kêu một tiếng, bọn hắn trở về vị trí như lúc đầu, chỉ là đem vị trí ở giữa nhường ra, không hẹn mà gặp, muốn cho người vừa chụp ảnh đứng vào.

Lục Dương mỉm cười, nói ra: "Ta kêu, ba hai một nha."

"Ba."

"Hai."

"Một."

Sau khi kêu 'một', Lục Dương ấn xuống nút chụp, tạch tạch tạch mấy phát, liên tục chụp mấy tấm hình, sau đó đem máy ảnh trả lại, nhiếp ảnh gia nhìn nhìn, lộ ra thần sắc hài lòng.

"Chụp không tệ."

Nói xong, hắn đem máy ảnh giao cho những người khác, để cho bọn họ cùng nhìn xem.

"Lỗ ca, ảnh chụp không tệ, đợi chút nữa chúng ta xuống chân núi rửa ảnh, mỗi người một tấm để làm kỷ niệm, tiếp qua vài năm, có lẽ, phía trên đã có nhiều người không còn nữa rồi."

Một nữ nhân có chút thương cảm nói.

"Nói cái gì vậy, mọi người cố gắng động viên lẫn nhau, có thể sống đến chín mươi chín tuổi."

"Có Lỗ ca đây, sợ cái gì."

...