Làm xong những chuyện này.
Ba người mới trở lại khách sạn đặt trước.
So với khách sạn ngày hôm qua, nơi đây quả thật có chút đơn sơ rồi, bất quá, điều kiện nơi này đã coi như tốt nhất thị trấn rồi, muốn tới nội thành, còn phải đi tám mươi dặm đường, cũng không cần gì phải làm vậy.
Đơn giản chỉ ngủ một đêm mà thôi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trởi vừa tờ mờ sáng, bọn hắn lần nữa đi tới Chu gia thôn.
Bọn hắn đến tương đối sớm, nhưng lại có người sớm hơn, Chu đại bá đã đến nơi, ở trên chân núi, còn có thêm mười mấy hán tử nông thôn, cầm lấy dây thừng ở một bên chờ.
Mộ phần trên núi, muốn dời cũng không tốt lắm, cũng không có ai nguyện ý nhận chở mấy thứ như quan tài, vì vậy muốn dời mộ, chỉ có thể dựa vào nhân lực vận chuyển, những người này đều do đại bá Chu gia mời tới.
Máy đào còn chưa tới đây, vì vậy hiện tại còn chưa bắt đầu.
Thấy mấy người Chu Đình Đình đi tới.
Đại tẩu bu lại ,nói ra: "Ta nghe nói người đầu tiên chính dời đi là cha ngươi đấy."
"Ừ, như vậy cũng được."
Chu Đình Đình có chút yên tâm.
Bởi vì sự tình ngày hôm nay, khiến nàng ngày hôm qua một mực ngủ không được, chỉ ngủ được mấy tiếng, trong lúc ngủ, còn mơ thấy mấy giấy mộng.
"Đình Đình, các ngươi tới sớm quá, ta xem còn phải đợi một lát nữa, sáng sớm chạy xa như vậy quá phiền toái, nếu không hôm nay ở lại chỗ này ngủ đi, để cho bạn trai ngươi ngủ với ca ca ngươi trên lầu."
"Không được, ta cùng Lục Dương đã thương lượng xong, chờ hôm nay dời mộ xong, chúng ta liền đi Tinh Thàn."
"Đi Tinh Thành làm gì vậy?"
"Lục Dương muốn đi dạo chơi."
"n, mấy người trẻ tuổi như các ngươi thật tiêu sái..."
Đại tẩu cùng Chu Đình Đình ở một bên trò chuyện, Lục Dương cùng Lâm Nhị Hổ thì ngắm cảnh quan núi rừng, sáng sớm không khí trên đây khá trong, đây cũng là chỗ tốt duy nhất ở vùng nông thôn.
Chỉ chốc lát, tiếng oanh oanh truyền đến, nhìn qua, là máy đào chạy tới.
Dưới sự chỉ dẫn của đại bá, máy đào cẩn thận hoạt động, không đến một hồi, liền đào đến nơi, những người khác liền cầm xẻng tới hỗ trợ.
Quan tài đã chôn được mấy năm, nhưng cũng không có vẻ mục nát.
Mọi người đem dây thừng cột bốn phía quan tài, sau đó thét lên một tiếng, cùng nhau đem quan tài bưng lên, không quản bùn đất, khiên theo quan tài đến địa phương mới đi tới.
Sáng sớm, trên mặt đất đều là sương sớm, thẳng đường đi tới, trên cơ bản giày toàn bộ ướt sũng, đoạn đường dài hơn một cây, cần hơn một tiếng, mười mấy người thay phiên lẫn nhau, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Bên kia đồng dạng cũng gọi tới một máy đào, thời điểm mọi người đi qua, đã đem mộ huyệt đào xong rồi.
Đạo sĩ sớm an bài, liền khua chiêng gõ chống một hồi, lại hướng vào bên trong đôi ít nắm gạo, ngâm nga vai cầu, mới an bài người ta lần nữa đem quan tài đặt vào, dùng xẻng đem đất lấp lại, đại khái chừng một tiếng, một ngôi mộ đã làm xong.
Lục Dương cùng Lâm Nhị Hổ đem tiền giấy từ trên xe mang xuống, Chu Đình Đình đốt tiền giấy, khóc một trận, chuyến này coi như hoàn thành.
Mặc dù mọi người đều dậy rất sớm, nhưng từ sáng đến trưa, tổng cộng mới dời được hai tòa, dựa theo hiệu suất này, phải tốn thêm một buổi ngày mai mới xong, buổi trưa, tất cả mọi người tới nhà đại bá Chu Đình Đình.
Đại nương cùng chị dâu Chu Đình Đình cùng một chỗ làm hai bàn đồ ăn.
Có thịt có cá có gà, chỉ mấy món rau dẫn dã cũng có thể nấu ra sơn hào hải vị.
Mọi người ăn rất cao hứng, trong phòng náo nhiệt không thôi, chuyện này cũng sớm bàn trước, làm hai bữa trưa đãi cơm, ngày đầu tiên nhà lão đại, ngày thứ hai nhà lão tam
Bởi vì buổi chiều còn phải làm việc, nên tất cả mọi người không uống nhiều, làm vài chén trà, liền ai nấy riêng phần mình về nhà nghỉ ngơi, ước định chừng hai giờ chiều lại lên núi tập hợp. Đợi sau khi mọi người rời đi, Chu Đình Đình tìm được đại bá, đem sự tình xây mộ ngày hôm qua Lục Dương quyết định, nói cho đối phương biết.
"Ai, khó được có người hiếu tâm như cháu, lão nhị ở dưới nếu đã biêt, đoán chừng năm mơ cũng cười tỉnh, cháu yên tâm về đi, bên này, ta sẽ hảo hảo nhìn chằm chằm vào, chỉ là các ngươi làm một phần mộ, tốn hết ba vạn, quá mắc."
Chu đại bá cũng không phản đối, chẳng qua cảm thấy giá có chút cao, không biết có phải là người trẻ tuổi không hiểu giá cả, nên bị lừa không. Nếu như vậy, phải tìm người ta nói mới được.
"Kỳ thật giá cũng không cao như vậy, vốn chỉ tầm một hai vạn, Lục Dương liền cố ý trả thêm tí tiền, để bọn họ dụng tâm hơn, xây chắc chắn một tí, bác biết mà, cháu cũng không thể về nhà hàng năm, vì vậy phần mộ cha cháu, làm chắc tí một chút."
"Ài."
Đại bá mất đi bộ dạng say rượu vừa rồi, nhìn Lục Dương cách đó không xa, thở dài nói: "Đình Đình, đại bá cả đời này không có bản lĩnh gì, nhưng ánh mắt nhìn người cũng không tệ, bạn trai kia của cháu là người tốt, hắn còn là đại lão bản, không ngại cực khổ cùng cháu trở về quê một chuyến, còn có thể chu đáo như vậy, nhìn qua đối với cháu rất xem trọng, hai người các cháu có thể hảo hảo sống với nhau, đại bá cũng yên lòng."
"Đại bá, cháu biết rồi."
Chu Đình Đình quay đầu nhìn nhìn Lục Dương.
Thấy đối phương cũng nhìn mình cười.
Nàng lần nữa phục hồi lại tinh thần.
Mở ra túi xách tùy thân, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, thấy ngoài cửa còn có mấy người chưa về, nàng lặng lẽ đặt lên mặt bàn, còn dùng khăn mặt phủ lên, nói ra: "Đại bá, cháu cùng Lục Dương buổi chiều đi rồi, sự tình trong nhà, còn phải phiền bác hỗ trợ, chút tiền này, là cháu để lại cho dị dâu, tiểu Bàn cũng sắp phải đi học rồi, cũng không thể một mực để nó ở trong thôn học tập được, ngày hôm qua cháu đi lên núi, thời điểm đi ngang qua trường tiểu học có nhìn xem, tiểu học trong thôn cũng không có người, nói không chừng qua hai năm liền bỏ hoang, số tiền này, coi như là cháu tài trợ cho đại ca, bác cả nhận lấy, lên thị trấn mua một căn phòng nhỏ, như vậy hài tử đi học cũng có người chăm sóc..."
"Không được, không được, như vậy sao được."
Đại bá vội vàng cự tuyệt.
Ba người huynh đệ trước kia, nhà lão nhị là nghèo nhất, bản thân mặc dù cũng có chút chiếu cố, nhưng đều nằm trong việc nhỏ, không nghĩ đến chất nữ vừa ra tay, chính là một cọc tiền như vậy.
Năm vạn a.
Bọn hắn ở nông thôn làm nông, tiếp kiệm được bao nhiêu năm, mới có thể kiếm được số tiền này chứ?
Chu Đình Đình đè lại khăn mặt, nói ra: "Đại bá, chỗ này nhiều người, đừng để cho người khác thấy được, đây cũng là ý của Lục Dương và cháu, trước khi còn bé trong nhà còn nghèo, thường xuyên có bác tới hỗ trợ, hiện tại cháu có chút năng lực, bác cũng đừng từ chối, đây cũng là vì tiểu Bàn."
"Đình Đình, cháu cũng thật là, ta là trưởng bối, chiếu cố cháu là chuyện nên làm, sao có thể nhận lấy số tiền này?"
"Cũng bởi vì bác là trưởng bối, vì vậy cháu mới lấy tiền ra, cháu cũng không phải đồ ngốc, trong nhà này, chỉ có bác không chê cháu, còn dì nhỏ, tam thúc, chỉ coi cháu là nha đầu để chiếm tiên nghi, vì vậy bác cả đừng cự tuyệt nữa."
Chu Đình Đình đem khăn mặt đẩy tới.
Sau đó đứng dậy, kêu Lục Dương vội vàng đi ra bên ngoài.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, đại bá cầm lên một góc khăn mặt nhìn, phía dưới đều là tiền mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ cảm thán một câu, nha đầu Đình Đình, hiện tại thật sự lớn rồi a.
....
Buổi chiều, hai giờ.
Thời điểm lần nữa chuẩn bị lên núi, Chu Đình Đình cùng người nhà nói lời từ biệt, một nhà tam thúc thái độ lạnh lùng, đại bá cảm thán, chị dâu có chút không nỡ, đường ca chuẩn bị một ít rau củ trong nhà đưa cho nàng mang theo...
Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, nên người nên đi, vẫn sẽ rời đi...