Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1006: Rời Đi (1)




Ăn cơm xong.

Đại bá Chu gia mang theo hai người Chu Đình Đình cùng Lục Dương tới hội ủy thôn, Chu Đình Đình ký tên, nhận hai nghìn tệ tiền trợ cấp...Số tiền này Chu Đình Đình cũng không cầm lấy, mà đưa cho đại bá Chu gia, nhờ ông tìm người hỗ trợ dời mộ.

Dời mộ là đại sự.

Qua loa không được.

Chịu trách nhiện cho chuyện này chính là Chu đại bá, nên số tiền này cũng để cho ông tự do thao tác. Chu gia tổng cộng có sáu ngôi mộ cần di chuyển đi, cùng một chỗ dời, giá thành phẩm rẻ đi rất nhiều...Ở nông thôn, thứ rẻ nhất chính là nhân lực, cho dù là mấy loại việc cực khổ như khiên quan tài, chỉ cần trả một ngày hai ba trăm, cũng rất dễ dàng tìm thấy người làm.

Từ ủy ban thôn ra ngoài, ba người đi tới mảnh đất kia.

Đại bá Chu gia tiện tay tách một đoạn cây nhỏ ngăn cẳn trước mặt, chỉ chỉ mấy vị trí phía trước, nói với Chu Đình Đình: "Mấy mẫu đất bên này trong thôn cho chúng ta, ta đã sớm nhờ đại ca cháu tìm người đem đường lấp lại, đến lúc đó máy đào có thể chạy vào...."

Diện tích mảnh đất này không nhỏ, chôn mười mấy người xuống cũng được.

Chu đại bá tiếp tục nói

"Vốn tính đặt từ lớn tới nhỏ, xếp thành một hàng, ba của cháu, theo lý đứng hàng thứ hai đếm ngược, chính giữa bỏ trống lưu lại cho ta...Bất quá, cháu đã về rồi, cũng có thể chọn một chỗ, ta hỏi thầy phong thủy trên trấn rồi, không có gì cần chú ý cả."

Chu Đình Đình nhìn Lục Dương.

"Ta cảm thấy chỗ bên kia coi như cũng được."

Lục Dương nhìn nhìn nói ra.

Tuy rằng không hiểu thế nào là phong thủy, nhưng chỗ bên kia bên cạnh có hồ nước, loại bố cục lưng núi nước mặt này, thoạt nhìn không tệ đi....

"Vậy cứ như thế đi, định xong, sẽ không được sửa lại."

Chu Đình Đình nói ra.

"Ừ, vậy được....Ngày mai trước mang ba cháu tới chỗ kia, vừa vặn, máy đào cũng thuận tiện đưa vào rồi."

Chu đại bá gật đầu.

Xem qua chỗ mộ dời tới, sau đó, Chu đại bá rời đi trước, Chu Đình Đình lại dẫn Lục Dương tới phần mộ ban đầu nhìn nhìn, bên này khá xa, cách một hai nghìn mét bên ngoài ngọn núi, đứng trên chân núi, có thể nhìn thấy công trường đang thi công đằng xa.

Đây hẳn là đường cao tốc mà Chu gia nói rồi.

Chu Đình Đình đi ở phía trước, trước dùng giày giẫm giẫm cưỡng ép mở ra một con đường nhỏ bằng phẳng, sau đó đi đến một tòa mộ phần thấp bé, bốn phía còn lưu chút giấy tiền vàng mã, hẳn là từ tết thanh minh lưu lại đấy.

"Cha em chôn ở chỗ này."

Chu Đình Đình nhìn Lục Dương nói một câu, sau đó lẩm bẩm nói.

"Cha, hôm nay con tới nói với cha một chuyện, thôn chúng ta sắp sửa đường rồi, vì vậy ngày mai chuyển nhà cho cha đến chỗ mới, người không nên tức giận a, con vừa rồi đi xem, phong cảnh cũng không tệ lắm, so với chỗ này tốt hơn..."

"Con cũng mang bạn trai về, hắn tên là Lục Dương...Đối với con rất tốt, người không cần lo lắng đâu, hơn nữa con cũng không cần ai chiếu cố, bây giờ con đang ở Lục Thành sinh hoạt, không lo ăn lo mặc, so với trước đây tốt hơn rất nhiều."

"Ngày mai, con đốt nhiều giấy tiền cho người, Lục Thành quá xa, về sau con sẽ không thể thường xuyên về thăm cha, người đừng trách con."

...

Nói qua nói lại, Chu Đình Đình chỉ biết khóc lên.

Lục Dương đi đến sau lưng Chu Đình Đình, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của nàng, cũng nói: "Thúc thúc, cháu cam đoan sẽ đối xử tốt với Đình Đình, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc."

Chu Đình Đình hít mũi, hốc mắt đỏ chót, nước mắt không tự chủ mà lăn xuống.

Tuy rằng phụ thân nàng có chút không đáng tin.

Nhưng Chu Đình Đình chưa bao giờ oán trách.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều vô cùng nghe lời, gánh vác nội trợ, bận bịu làm việc, hiểu chuyện đến nỗi làm người khác đau lòng.

Lần này về quê, tiếp theo, còn không biết khi nào mới có cơ hội trở lại, cha mẹ không có, nhà ở cũng sụp đổ, nơi đây, kỳ thật đã không còn là nhà của nàng.

"Đi thôi, chúng ta lên trấn mua ít đồ."

Lục Dương nhẹ giọng nói.

"Ừ."

Chu Đình Đình gật đầu.

Hai mươi phút sau, hai người quay lại nhà đại bá, cùng Chu đại bá cáo biệt một tiếng, Lâm Nhị Hổ liền lái xe mang theo Lục Dương cùng Chu Đình Đình quay về thị trấn.

Nội thành tiểu trấn cũng không phồn hoa lắm, thậm chí còn kém hơn thôn xóm ở phía Bắc, hai người đi một hồi lâu mới tìm được nhà bán đồ tế.

Ở trong tiệm, Chu Đình Đình mua thật nhiều tiền giấy...

Mặc dù không biết người ở phía dưới có sài được không, nhưng thứ này có thể khiến lòng an tâm.

Mấy thứ này, trong lòng của mọi người đểu hiểu rõ, không phải đốt cho người chết dùng, mà đốt cho người sống xem đấy...

Đem một đống tiền giấy đặt ở trên xe.

Lục Dương bỗng nhiên nói ra: "Ngày mai chúng ta đi qua, nếu không thuận tiện sửa luôn phần mộ cho thúc thúc đi."

"Sửa thế nào?"

Chu Đình Đình không nghĩ tới Lục Dương nói như vậy.

Lục Dương nói ra: "Bốn phía dùng xi măng gia cố, lại làm một cái bia, ở trên khắc chữ, em bình thường rất ít khi trở về, cũng không thể chờ người khác mỗi dịp tết thanh minh lên giúp dọn dẹp được, nếu không làm mà nói, qua thêm vài năm, liền biến thành cỏ dại, đất đá bị nước cuốn trôi đi..."

"Còn nữa, em suy nghĩ thử xem, những năm nay biến hóa rất nhiều, nếu qua vài thập niên nữa, mấy lão nhân qua đời, người trong thôn rời đi, nói không chừng lần sau em quay trở lại, liền địa phương đều tìm không thấy, dùng bia đá, liền sẽ không xuất hiện loại chuyện này."

Nghe được Lục Dương nói vậy.

Chu Đình Đình có chút động tâm.

Lục Dương nói rất có đạo lý, nàng lúc trước cũng không nghĩ qua, về sau cơ hội về quê quá ít, nếu tu sửa gia cố lại, dùng bia, cũng không lộ vẻ bẩn hàn như vậy.

Nếu không làm như vậy, qua vài thập niên sau, chỉ sợ còn lại một đống đất nhỏ, người nào đi ngang qua đấy, đoán chừng cũng chỉ cảm thán một câu, hậu nhân không tốt, nếu là quen biết, nói không chừng còn nói thêm mấy câu tên hơn như sinh con gái không có tác dụng...

"Chúng ta ngày sau sẽ đi, thời gian kịp sao?" Chu Đình Đình có chút bận tâm hỏi.

"Cần gì kịp hay không, cũng không phải cần chúng ta ở chỗ này quan sát, chúng ta chỉ cần đem tiền thanh toán xong, làm cho người ta bắt tay vào làm, đến lúc đó nhờ đại bá một chút, nhờ ông hỗ trợ quan sát...Tốt nhất là đợi phần mộ cha em dời đến xong, liền bắt tay vào làm..."

"Chuyện này..."

"Cứ quyết định vậy đi."

Lục Dương liền giúp Chu Đình Đình quyết định.

Chu Đình Đình há to miệng, không biết nói gì, coi như là chấp nhận, dù sao, đề nghị này của Lục Dương, nàng căn bản không phản bác được.

Hướng lão bản cửa hàng đồ tế hỏi một chút, rất nhanh, bọn hắn tìm đến một nhà chuyên môn khắc bia đá, nói nhu cầu của mình, chọn cấp bậc cao nhất, Lục Dương trả tiền, nhận lấy biên lai, hơn nữa còn nói đối phương chuẩn bị nhanh để có thể bắt tay vào làm.

Đối phương tỏ vẻ chậm nhất mộ tuần có thể xong việc, biết được Lục Dương còn có nhu cầu khác, hắn còn giới thiệu chất nhi của mình, nói bọn họ chuyên môn làm mộ, giá cả rất rẻ, đến lúc đó còn có thể cùng một chỗ phối hợp.

Thấy lão bản có thành ý, Lục Dương ở tại chỗ gọi điện thoại, nghe giả cả hợp lý, hắn liền chấp nhận, như vậy cũng đơn giản hơn, bất quá, hắn cũng không cần ưu đãi gì cả, ngược lại đem giá từ một hai vạn, trả thành ba vạn, chỉ yêu cầu bọn họ chỉ cần làm phần mộ tốt nhất, kiên cố nhất....Yêu cầu này, tự nhiên đối phương liền vui vẻ đồng ý.