Việc này Thịnh Ninh còn nhớ rõ, xác thật là việc mà cô đã từng làm ở kiếp trước. Lúc ấy Tần Thúy Phân cũng giặt quần áo ở đấy nói cho cô biết người trong thôn mắng cô như nào, mắng khó nghe ra sao làm cô tức điên lên nên lấy quần áo để chút giận.
“Mẹ, con xin lỗi!"
“Không có việc gì, lúc ấy con còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường.”
Thịnh lão tam khiêng cái cuốc chờ bên ngoài không kiên nhẫn thúc giục nói: “Nhanh lên, còn không đi nữa là đến trưa luôn.”
“Được!”
Cả nhà mỗi người một việc vội vàng đi làm, trước tiên Thịnh Ninh đem việc trong nhà thu thập dọn dẹp một chút. Sau đó phân loại quần áo bẩn của từng người trong nhà đựng trong chậu giặt quần áo, mang theo ván giặt đồ, bột gặt đi ra bờ sông giặt quần áo.
Cô đã từng giặt quần áo rất nhiều lần nên không còn xa lạ nữa, lúc trước mới vừa vào tù là ma mới đương nhiên bị ma cũ bắt nạt, bọn họ gọi đó là dạy quy củ cho người mới. Một mình cô khi ấy phải gặt quần áo cho cả phòng giam, suốt một năm liên tục quần áo của người cùng phòng giam được cô giặt sạch sẽ khi đó cô mới chính thức được bọn họ tiếp nhận.
Đi ở trên đường, mọi người trong thôn đều thi nhau nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, còn có không ít người chụm đầu với nhau vừa nhìn về phía cô vừa nói nhỏ gì đó.
Thịnh Ninh không cần nghe cũng biết họ đang nói xấu sau lưng cô chắc do hành động của cô hôm qua ở nhà trưởng thôn đã bị truyền đi, kể cả không có chuyện hôm qua thì cô vẫn bị người chỉ trỏ thôi! Cô làm như không để ý đi thẳng một mạch đến bờ sông. Động tác của cô nhanh nhẹn chỉ mới một lúc một chậu quần áo đã được giặt sạch.
Giặt xong quần áo đang lúc cô chuẩn bị đi về thì thấy Tần nhị thẩm bưng chậu uốn éo từ xa đi đến. Từ xa nhìn thấy cô đã gân cổ lên nói: “Ui cha, đây không phải tội phạm giết người của nhà Thịnh lão tam sao? Ta còn nghĩ lá gan cũng lớn thật.” Vốn dĩ Thịnh Ninh hiện giờ đã tham gia quân đội, Tần nhị thẩm cũng không dám nói gì. Nhưng hôm qua cô lại đắc tội với nhà trưởng thôn về sau người nhà họ Thịnh khó mà sống được ở cái thôn này.
Cô ta đã sớm ngứa mắt Thịnh Ninh, con tiểu tiện nhân chỉ được cái khuôn mặt như hồ ly tinh, đương nhiên phải nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Thịnh Ninh vừa nghe đến bốn chữ “ tội phạm giết người” thì vô cùng tức giận, trong đầu hiện lên rõ ràng hình ảnh những việc mà cô muốn quên đi khi cô ở trong tù. Làm tâm tình của cô thật vất vả mới bình tĩnh lại một lần nữa bị hận ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Hai mắt cô đỏ đậm nhìn chằm chằm Tần nhị thẩm không tha.
“Ngươi…… Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Chính mình là tội phạm giết người còn không cho người ta nói sao? Hay là vẫn thích người ta gọi mày là hồ ly tinh hơn?”
“Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi giết người? Tôi giết ai?"
“Lúc mày ném cái ghế đi còn không phải là muốn giết người sao? Nếu không phải mạng trưởng thôn lớn lúc này đã chết sớm rồi." Tần nhị thẩm miệng lưỡi khắc nghiệt, lại biết ăn nói. Bà ta gân cổ lên kêu những cô gái chưa chồng và những người phụ nữ trẻ mới lấy chồng đang giặt quần áo ở gần bờ sông nói: “Mọi người tới phân xử giúp xem tôi nói có đúng không? Nó còn không phải là muốn giết thôn trưởng sao?"
“Tôi tận mắt nhìn thấy rồi, cái ghế kia đập xuống rất tàn nhẫn."
“Không sai, thôn trưởng ngay lập tức bị đập vỡ đầu chảy máu té ngã trên đất. Nghe nói bây giờ còn nằm trên giường chưa dậy được đâu!”
Bốn phía mọi người đều cười hì hì phụ họa, nhìn Thịnh Ninh với ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.
“Thì ra chính là mày, cái con hồ ly tinh muốn giết anh tao."Một giọng nói đùng đùng tức giận từ trong đám người truyền đến, một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi chạy đến trước mặt Thịnh Ninh giơ tay định tát cô.
Thịnh Ninh đương nhiên không đứng yên chịu đánh, bắt lấy tay người phụ nữ hất ra. "Cô muốn làm gì? Định đánh người à?” Cô cũng không phải là ăn chay, nghèo túng lâu như vậy cái gì không học được chính là thủ đoạn đánh nhau của những người đàn bà đanh đá thì cô học được không ít đâu,mưa dầm thấm mà.
“Tao báo thù cho anh tao." Người phụ nữ đang nói có đôi mắt hình tam giác khắc nghiệt, môi mỏng thâm đen.
Cuối cùng Thịnh Ninh cũng nhớ ra cô ta là ai, thì ra là em gái của trưởng thôn. Khi còn nhỏ cũng vô cùng ương ngạnh đanh đá, bây giờ thành cô gái lớn tuổi thứ hai trong thôn chưa lấy được chồng.
“Anh trai cô là tự làm tự chịu.” Thịnh Ninh hừ lạnh, sớm biết rằng sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy hôm qua cô nên đá ông ta thêm mấy phát nữa cho bõ công.