Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Chương 35: 35: Ăn Như Chết Đói




Tiểu Hồng có làn da ngăm đen, nhưng hai má lại đỏ rực do bị nẻ da, tóc trên đầu được kết thành hai chỏm như hai cái sừng dê. Cô bé thấy Thịnh Ninh đang nhìn mình, sợ hãi gục đầu xuống trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Chị nhìn làm con bé sợ đấy." Thịnh An ôm tiểu Hồng, nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng.

Thịnh Ninh giật mình hiểu ra chắc là do trước kia cô kiêu căng tùy hứng không chừng đã từng hù dọa tiểu Hồng nên giờ con bé mới sợ cô như vậy.

Nếu Thịnh An không muốn đưa tiểu Hồng đến nhà ông bà nội cô bé, cô cũng không nói thêm gì nữa. Thịnh Ninh đun một nồi nước sôi to để cả nhà rửa chân tay mặt mũi sau đó cô không chịu được nữa nên đi ngủ trước.

Tối hôm qua khi ở trên xe lửa cô không nghỉ ngơi tốt, đường đi xóc nảy, quãng đường lại xa nên giờ hai mí mắt đã sớm đánh nhau.

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau buổi sáng khi cô thức dậy rời giường, Thẩm Lộ Hoa đã ở trong phòng bếp nấu cơm xong. Thịnh An dắt theo tiểu Hồng ở trong sân cho gà ăn, hơn mười con gà mái già được cho ăn mà vui vẻ kêu cục tác rộn rã một góc sân.

Thịnh An nhìn thấy Thịnh Ninh từ trong phòng đi ra, chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không nói chuyện.

Cô làm như không thấy thái độ bất mãn của con bé, quay đầu đi vào phòng bếp: "Mẹ đang nấu món gì ngon vậy?”

Thẩm Lộ Hoa vừa thấy cô đến, khẩn trương xoa xoa tay nói: “Là cháo bột ngô ăn với tương đậu nành mà mẹ tự làm, cơm canh đạm bạc Ninh Ninh đừng ghét bỏ.”

“ Con rất thích ăn, đồ ăn ngon như vậy con chê làm sao được.” Đã mấy chục năm cô chưa được ăn cháo bột ngô chính gốc giờ mới ngửi thấy mùi hương thôi đã làm cô thèm ăn đến bụng kêu cồn cào.

“Đêm hôm qua có tin tức gì của vợ trưởng thôn không mẹ?” Đêm hôm qua cô ngủ rất sâu, cha mẹ về khi nào cũng không biết.

“Tề Mai bị đánh chảy máu dạ dày, bây giờ còn phải nằm trong bệnh viện theo dõi chưa được về nhà! Đêm qua anh em bên nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng đến rồi.” Thẩm Lộ Hoa nhỏ giọng nói: “Hai đứa các con cũng quá to gan, trưởng thôn là người mà chúng ta có thể trêu chọc sao? Lại nói ông ta cao lớn thô kệch hung dữ như vậy nhỡ bị ông ta đánh trúng thì làm sao bây giờ.”

Lúc ở bệnh viện, nghe hàng xóm miêu tả tình huống ở nhà trưởng thôn lúc chiều dọa Thẩm Lộ Hoa một đêm không ngủ trằn trọc lo lắng.

“Con xin lỗi, lúc đó thấy vợ trưởng thôn đáng thương quá nên con mới xúc động không kịp nghĩ đến hậu quả." Thịnh Ninh cũng biết mình suýt nữa lại gây họa. Hơn nữa lúc ấy cô xác thực manh động giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Thôi cũng không thể hoàn toàn trách con.”



“Vậy cha con……" Điều cô lo lắng chính là cha sẽ tức giận, sợ cha lo lắng lại tái phát bệnh cũ.

“Không có việc gì, mẹ nhìn cha con tuy rằng dọc theo đường đi im lặng không nói chuyện nhưng có vẻ trong lòng rất cao hứng."

Cha Thịnh cho lợn ăn ở sau nhà quay lại, vừa lúc đi qua phòng bếp nghe được hai mẹ con nói chuyện, khóe miệng nhếch lên muốn cười.

Con gái ông làm rất tốt làm ông cảm thấy rất tự hào. Chỉ là không nghĩ đến an toàn của bản thân, điểm này cần phải phê bình.

Lúc ăn cơm, Thịnh Ninh ăn liền một lúc hai bát cháo bột ngô to. Người một nhà nhìn tư thế ăn của cô mà ngây ngẩn cả người. Thịnh An trong mắt luôn lạnh lẽo cũng trở nên phai nhạt rất nhiều.

“Con gái, công việc ở đoàn văn công vất vả lắm phải không?”

“Không có, ở đó rất tốt.” Thịnh Ninh buông bát xuống, thỏa mãn xoa cái bụng đã no căng.

“Vậy khi nào con đi?” Ánh mắt Thịnh lão tam trông mong nhìn cô như sợ cô tự nhiên nói không muốn quay về bộ đội nữa vậy.

Con được ở nhà thêm một thời gian nữa, Thịnh Ninh giấu việc cô bị sử phạt không nói tránh mọi người lo lắng, nhẹ nhàng nói: “Con được nghỉ nửa tháng!"

“ Vậy là tốt!” Nghe cô nói vậy người một nhà đều vui vẻ, nhưng ánh mắt Thịnh lão tam nhìn Thịnh Ninh làm cô cảm thấy chột dạ giống như ông đã nhìn thấu lời nói dối của cô.

Ăn xong bữa sáng Thịnh lão tam cùng Thẩm Lộ Hoa xuống đất làm việc, Thịnh An dẫn theo tiểu Hồng đi cắt cỏ cho lợn ăn. Trong nhà chỉ còn Thịnh Ninh một người rảnh rỗi không có việc gì làm cho cô không được tự nhiên.

“Ninh Ninh, con đem quần áo giặt sạch đi!” Thẩm Lộ Hoa nhìn thấy cô khó xử liền giải vây nói.

“Ai! Vâng ạ!"

Vốn dĩ Thịnh An đã vác rổ ra đến ngoài cửa, nghe thấy như vậy quay đầu lại ghét bỏ nói: "Mẹ, chị ta có thể giặt sạch quần áo sao? Mẹ đừng quên có một lần cho chị ta đi giặt quần áo liền đem bộ quần áo tốt nhất trong nhà làm hỏng. Nhà chúng ta nghèo không mua nổi quần áo mới đâu.”