“Nào, Tiêu Chí Khiêm, chúng ta đến nói chuyện.” Tuyết Chi mỉm cười kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, Tiêu Chí Khiêm muốn ngồi bên cạnh cô nhưng bị cô cứng rắn đuổi ra phía đối diện.
Tuyết Chi luôn mỉm cười, nụ cười của cô có thể so sánh với bông hoa đang nở rộ, lúc nào mắt phượng cũng tản ra sự mê hoặc, cô liếc qua anh: “Lần này anh khiến em phải chịu cảnh bị xoay vòng vòng, nên giải quyết
thế nào đây?”
Mắt của Tiêu Chí Khiêm hơi khép lại, đôi môi hé mở, giống như muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như nào. Những quá khứ đen tối khủng khiếp đó, anh không muốn cô biết.
“Hừm, nguyện tin tưởng một người mà anh ghét cũng không nguyện tin em, thậm chí ngay cả một câu giải thích của em cũng không nghe, Tiêu Chí Khiêm cậu chủ Tiêu, anh đã trưởng thành chưa thế!” Tuyết Chi cười rất
đẹp, nhưng lời lẽ nói ra lại rất sắc bén.
Môi của Tiêu Chí Khiêm hơi nhếch lên, đối diện với Tuyết Chi lúc này thì có trăm cái miệng cũng không lại. Ngược lại không bằng, yên tĩnh tậnhưởng cô như một con hổ con đang ra oai, cũng là một loại hưởng thụ. Anh điều chỉnh tư thế ngồi, một tay chống cằm, mắt cũng không thèm chớp cứ chăm chú nhìn cô như vậy.
Tuyết Chi buồn bực lâu như vậy, lúc này cô sẽ nó không nhanh không chậm: “Em gọi điện thì anh không nghe, đi Sơn Đông tìm anh anh lại khôngthấy, cuối cùng em vì anh đến làm việc ở tập đoàn nhà họ Tiêu, anh vậy mà lại vứt em một mình ở Long Nghệ hội, hại em phải chen chúc trên xe bus rồi bị người ta chiếm tiện nghi…”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm khẽ biến, hơi thở lạnh lẽo tràn ra, giống như trong nháy mắt trở lại làm một Tiêu Chí Khiêm tàn nhẫn điên rồ đó.
“Là ai?”
Tuyết Chi tức giận nói: “Nhiều người như vậy, em sao biết được? Nếu biết thì em có tha cho hắn sao?”
Nhìn Tiêu Chí Khiêm, Tuyết Chi vô cùng tức giận, nói cho cùng, chuyện này đều trách anh!
Tiêu Chí Khiêm cau mày, hơi lạnh tràn ra, chỉ cần nghĩ đến Tuyết Chi của anh ở tình cảnh đó bị người khác phi lễ, lệ khí trong lồng ngực nhịnkhông được muốn bùng phát, cực kỳ hận, anh muốn chặt tay kẻ đó!
Liếc nhìn anh, sau khi Tuyết Chi thở dài, rộng lượng xua tay: “Bỏ đi,mấy chuyện này em không tính toán với anh nữa, nhưng nếu còn có lần sau, em sẽ ngay lập tức rời khỏi anh vĩnh viễn khiến anh không thể tìm thấy em nữa1”
Sự uy hiếp của cô rất có tính sợ hãi, Tiêu Chí Khiêm nhìn cô trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
“Ngoan~” Tuyết Chi tiến về phía anh, đưa tay vỗ vỗ đầu của anh, mắt hơi nheo lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Mấy chuyện không vui cũng nên quên hết đi, sau này tất cả ký ức của anh đều do em phụ trách.”
Vừa dứt lời, cả người đã bị anh ôm vào lòng, nâng cầm của cô lên, lúccô phản ứng lại thì anh đã đặt nụ hôn lên môi của cô. Dường như tưởng niệm rất lâu, nụ hôn của anh triền miên, có kỹ thuật cao, không chỉ có thế trong nụ hôn này muốn biểu đạt rất nhiều rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Nhìn vào gương mặt của anh, Tuyết Chi không có vùng vẫy, mà từ từ khép mắt lại, trong bóng tối cảm nhận sợ hãi kích động của anh mang đến cho cô…
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, đánh cái “bốp” vào cái cánh tay đang trượt đến ngực của cô.
Tiêu Chí Khiêm hơi sững người, ánh mắt mơ hồ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tuyết Chi bị anh hôn khiến hai má đỏ au, hơi thở hơi loạn, bắt lấy tay của anh: “Xét thấy biểu hiện mấy ngày nay của anh không tốt, bộ phậndưới cổ đều là khu cấm!” Nói xong còn cố ý để lộ vết thương cho anh xem: “Chứng cứ phậm tội vẫn còn ở đây này!”
Tiêu Chí Khiêm khẽ cười, đưa tay muốn sờ vào nhưng bị Tuyết Chi mau chóng che lại.
“Có cái này, mặc kệ ném em đến đâu, tôi đều sẽ tìm thấy.”
Trái tim của Tuyết Chi hơi run, như có một dòng nước ấm chảy trong lòng vậy: “Anh có vứt em cũng không sẽ không vứt.”
Nhớ đến một vấn đề quan trọng khác, cô lại hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, có thể nói cho em, anh rốt cuộc đang làm gì không?” Dễ như trở bàn tay có thể lấy được mạng của Bắc Minh Hạo, đây không phải thân phận bình thường
rồi. Hơn nữa, trong tòa nhà bỏ hoang đó là bốn mạng người! Mấy ngày nay, ngay cả tin tức cũng không có, những thi thế đó giống như bị bốc hơi hết vậy!
Tiêu Chí Khiêm chăm chú nhìn Tuyết Chi, hỏi ngược lại: “Em sợ không?”
Tuyết Chi chớp chớp mắt: “Vì sao phải sợ? Bởi vì anh giết người rồi sao?”
Anh không nói coi như là mặc nhận. Một cô gái bình thường nhìn thấy cảnh tượng đó, không phải đều sẽ sợ hãi sao? Chỉ là cô là ngoại lệ, anh không muốn cô sợ, đặc biệt là sợ anh.
Tuyết Chi lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Anh sẽ không vô duyên vô cớ giết người, tuy nói mặc kệ họ đã phạm lỗi gì nhưng tôi cũng không đáng phải chết, còn là một loại phương thức tàn nhẫn như vậy. Nhưng em nguyệntin tưởng, anh dưới tình thế không còn cách nào mới làm như vậy.” Nói xong cô mỉm cười, chủ động rúc vào lòng anh: “Tiêu Chí Khiêm, em rất ích kỷ, chỉ cần em còn để ý, bất luận anh làm cái gì, em cũng sẽ không trách móc. Cho dù có một ngày, anh bị người khác trói lên giá chữ thập, người đầu bên kia cũng sẽ là em.”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm thay đổi, ẩn ẩn như sóng gió nổi lên, lộ ra vô số đốm sáng rực rỡ, anh ôm chặt lấy cô như viên ngọc quý đã mất đi mà tìm lại được.
Tuyết Chi mỉm cười mãn nguyện ở trong lòng anh, nhận thấy rõ trái tim của chính mình nên càng không lỡ buông tay.
Hồi lâu sau, giọng nói trầm ấm mà êm tai của anh vang lên trên đỉnh đầu: “Đã từng nghe Hồng Môn chưa?”
Tuyết Chi lắc đầu: “Tinh Võ Môn ngược lại đã nghe qua.”
Tiêu Chí Khiêm liếc: “Tôi là một trong tứ đại ám đường của Hồng Môn, đường chủ của Hải Thiên Đường.”
Đường, đường chủ?!
Tuyết Chi đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, hơi cau mày” “Đường chủ đại nhân, thật sự là thất kính!” Cô đang dựa vào ghế sô pha chuyển ngay sang dựa vào anh, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú khi được nghe chuyện: “Mau nói cho em nghe, Hải Thiên Đường của các anh là làm cái gì?
Còn nữa, anh làm sao được làm đường chủ?”
Kể từ khi Tiêu Chí Khiêm năm 11 tuổi rời khỏi bệnh viện tâm thần luônsống ở nhà họ Tiêu, có thể nói không ra khỏi nhà, anh lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc với đám người đó? Nghe danh xưng càng giống như xã hội đen trong giang hồ khiến cô đêm quan hệ của Tiêu Chí Khiêm và bọn họ với nhau thì thấy có chút không thích hợp.
Tiêu Chí Khiêm trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Một người điên, một người thật sự điên đã cứng rắn đưa cho tôi.”
Tuyết Chi hơi ngẩn ra, một người thật sự điên…
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm trở nên xa xăm, như bị thôi miên trở lại thời kỳ đen tối đó. Tuyết Chi nhíu mày, không muốn gợi lại bất cứ hồi ức không vui nào của anh, cô mỉm cười nói: “Mặc kệ đường chủ anh làm cái gì, ít nhất anh có Thạch và Đinh Khiên ở bên cạnh, ngược lại cũng là chuyện tốt.”
Anh ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: “Có em ở bên cạnh là đủ rồi.”
Cô chính là điểm tựa của anh, là điểm tựa mà anh phải nắm chặt.
Anh tóm lại có thể dễ dàng di chuyển điểm không tự nhiên của cô, Tuyết Kỳ không mở mắt: “Để họ nghe thấy thì sẽ thương tâm đó.”
Tiêu Chí Khiêm khẽ nhếch khóe môi, thuận thế ngả ra, đầu gối lên đùi của cô, chậm rãi khép mắt lại: “Để tôi ngủ một chút, mấy ngày nay, thật mệt.”
Ánh mắt dịu dàng dừng trên gương mặt tuấn mỹ của anh, cô khẽ cười, ngón tay chạm vào lông mày, mũi và môi của anh, một chút thâm tình cứ lặng lẽ tản ra.
Đây là một buổi chiều đầy ấm áp.
Sau khi tan làm, Thạch đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cậu Tiêu nắm tay của Tuyết Chi đi ra, lông mày anh ta hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên một tia an ủi.
Đối với cậu Tiêu mà nói, Trương Tuyết Chi là loại thuốc tốt nhất.
Xung quanh là những ánh mắt kinh ngạc vây lấy hai người, họ không dám tin, cậu Tiêu vậy mà không chút nghi ngại, tự nhiên công khai quan hệ với Trương Tuyết Chi!
Tuyết Chi không tự nhiên muốn rút tay ra nhưng Tiêu Chí Khiêm không buông mà còn nắm chặt hơn.
Tuyết Chi nhỏ giọng nói: “Tiêu Chí Khiêm, chỗ này là công ty…”
“Thì lại làm sao?” Anh không quay đầu mà cứ đi về phía trước.
Tuyết Chi bất lực, được thôi, cô biết rồi, thế sự trong mắt của Tiêu đường chủ, một phân tiền cũng không đáng.
Sợ Tuyết Chi mệt, sau khi ăn cơm tối thì Tiêu Chí Khiêm trực tiếp đưacô về nhà, khi đến cửa tiểu khu đúng lúc nhìn thấy Trương Thịnh Hải đang vừa gọi điện thoại vừa đi từ trong ra: “Ài, Đào Nhi, mấy đồ ăn vặt đó là cho cả một tuần… Em sao có thể ăn hết chứ? Bệnh của em mới vừa khỏi…”
Đột nhiên, cậu nhìn thấy xe của Tiêu Chí Khiêm: “Đào Nhi, bác có việc, cúp máy trước!” Tắt máy xong thì cậu liền đi tới chỗ anh.
Tuyết Chi vừa từ xe bước xuống: “Tiểu Hải?”
Trương Thịnh Hải cau có: “Chị, chị vào trong trước đi, em có mấy câu muốn nói với anh ta.”
Biết em trai có cái nhìn không tốt đối với anh, Tuyết Chi muốn nói thay Tiêu Chí Khiêm: “Tiểu Hải, thật ra…”
“Chị, chị vào trong trước đi!” Sắc mặt của Trương Thịnh Hải càng đen, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm.
Tuyết Chi còn muốn nói cái gì nữa thì Tiêu Chí Khiêm đã nói, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay: “Vào đi.”
Tuyết Chi quay đầu nhìn anh, từ trong mắt của anh cũng nhìn ra một tia an ủi, lúc này mới gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Tuyết Chi rời đi, Trương Thịnh Hải không vui nói: “Tôi mặc kệanh là ai, dám làm chị tôi đau lòng đã là không được! Chị tôi chính là bảo bối của nhà họ Trương chúng tôi, đừng tưởng nhà họ Trương chúng tôi không có người!”
Tiêu Chí Khiêm ngồi ở phía sau, quay sang, chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi thu lại: “Tám giờ đến đường Hằng Nguyên.”
Dứt lời thì xe đã chạy đi.
Trương Thịnh Hải đứng ngây ra, cậu đương nhiên biết đường Hằng Nguyên chính là nơi xây dựng tòa nhà đó. Hẹn cậu đến đó làm gì? Lẽ nào là… đơn đấu?
Là một người đàn ông nhiệt huyết, có phẩm chất có giá trị gian, đơn đấu thì đơn đấu, cậu sẽ không sợ đâu!
Trương Thịnh Hải đi vào nhà, Tuyết Chi đang đợi ở trong phòng khách: “Tiểu Hải?”
“Chị, em bây giờ không rảnh, để sau rồi nói!” Trương Thịnh Hải trở về phòng, từ gầm giường rút ra một cái hòm lớn, đổ hết đồ bên trong ra, lấy ra một dụng cụ thể dục, cậu chọn ra một đôi tạ rồi tập ở trong phòng.
Tuyết Chi đi vào, hiếu kỳ hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Chị, chị đừng quản.” Cậu nói rồi đẩy Tuyết Chi ra ngoài, đóng cửa cái “rầm”.
7h30 phút cậu đi ra, đội mũ bảo hiểm, miếng bảo vệ khuỷu tay và đầu gối, thím Đỗ nhìn thấy bộ dạng này của cậu cũng bị dọa sợ một trận: “Tiểu Hải, sắp ăn cơm rồi, cậu bây giờ muốn đi đâu?”
“Thím, đừng quản tôi.” Ném lại câu này, cậu liền lao đi như một cơn gió.
Đến tòa cao ốc u ám ở đường Hằng Nguyên, Trương Thịnh Hải xuống xe, bước vào tháng máy đi đến tần 39.
Hai người Đinh Khiên và Thạch đang đợi ở đó, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Đinh Khiên phì cười một tiếng: “Tiểu Hải, tôi thật ra rất khó hiểu, mặc thành bộ dạng gây sự chú ý như này, sao cậu không bị chú cảnh sát bắt nhỉ?”
Thạch lạnh lùng quét qua, đi về phía cậu.
Trương Thịnh Hải nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, thần sắc nghiêm túc: “Không phải muốn đơn đấu sao? Muốn lên cùng lúc à? Hừ, cả đám tôi cũng không sợ!”