Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 66: Chương 66




Tiêu Chí Khiêm đứng trước Tuyết Chi một hồi, ánh mắt biến ảo, cuối cùng dần dần khuỵu xuống, nhẹ nhàng giữ lấy chân của Tuyết Chi, từ từ tháo băng gạc ra, bôi lại thuốc lên vết thương rồi quấn băng lại. Động tác trong cả quá trình đều rất nhẹ nhàng vì sợ đau cô.

Khuỵu gối bên ghế sô pha, ánh mắt mờ sương đó nhìn cô chăm chú, quét qua gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt câu hồn của cô, mũi cao, môi hồng hé mở…

Không tự chủ được giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi kiều diễm đó.

Cô nói, trên người cô chỉ có mùi của anh…

Thấp đầu xuống, tiến sát cổ của cô ngửi thử, chóp mũi lành lạnh hình như chạm vào làn da của cô.

Một lúc sau, anh đã cười, khóe môi hơi nhếch lên tựa như hoa đào đang nở rộ, cực kỳ mê người.

Từ chỗ Đỗ Hân Dĩnh mới biết, Tuyết Chi đã an toàn về đến nhà, Bắc Minh Hạo lúc này mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống, khi trở lại bệnh viện thì trời cũng đã sáng rồi.

Đỗ Hân Dĩnh ngoài đôi mắt có chút sưng đỏ ra, tất cả đều bình thường,dịu dàng ở bên cạnh anh ra, thay anh ta tìm bác sĩ kiểm tra, thay anh ta chuẩn bị bữa sáng. Ánh mắt Bắc Minh Hạo thâm trầm liếc nhìn cô ta, không nói gì, mắt nhắm nghiền lại đến khi nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát mới tỉnh táo lại: “Báo án?”

Đỗ Hân Dĩnh đang rót nước cho anh ta, sau khi nghe thấy thế, thần sắc không chút thay đổi, hơi mỉm cười đưa ly nước qua.

Sắc mặt của Bắc Minh Hạo hơi trầm lại, nói: “Tôi nghĩ, đây là một vụ hiểu lầm, vết thương là do tôi không cẩn thận, không liên quan đến cô Trương.”

Tắt điện thoại, anh ta ngước mắt lên, nhìn thẳng Đỗ Hân Dĩnh, chất vấn: “Là em làn sao?”

Đỗ Hân Dĩnh mỉm cười, bỏ qua lời anh nói: “Hạo, nên uống thuốc rồi.”

Bắc Minh Hạo nheo mắt lại: “Hân Dĩnh, anh không hy vọng em đến tìm Trương Tuyết Chi gây chuyện phiền phức. Mặc kệ là thích cô ấy hay là muốn báo thù, đều là chuyện của anh.” Tâm tư bảo vệ Tuyết Chi của Bắc Minh Hạo rất rõ ràng, Đỗ Hân Dĩnh nghe thấy, ánh mặt hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Hạo, thích anh, cũng là chuyện của một mình em. Em sẽ không để tình cảm nhiều năm của chúng ta bị hủy hoại như vậy đâu!”

Bắc Minh Hạo nhịn đau từ vết thương bị nứt toác: “Hân Dĩnh, trong chuyện tình cảm anh quả thật đã nợ em. Anh có thể ở các phương diện khác…”

Đỗ Hân Dĩnh đột nhiên bật cười: “Hạo, em có thai rồi.”

Thần sắc của Bắc Minh Hạo bị đình chệ: “Em nói…”

Cô ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười càng dịu dàng hơn: “Đã được một tháng rồi, bác sĩ nói, tình trạng của em bây giờ rất tốt.”

Ánh mắt của Bắc Minh Hạo liền cứng đờ, dừng trên cái bụng nhỏ của cô ta. Đỗ Hân Dĩnh mỉm cười bước tới, dịu dàng nắm lấy tay của anh đặt lên bụng của mình: “Hạo, anh có thể cảm nhận được không? Đây là con của chúng ta.”

Giấc ngủ này của Tuyết Chi kéo dài từ sáng đến trưa, thoải mái duỗi tay, vừa muốn trở người liền nhớ đến cái gì đó thì vội vàng túm lấy cái áo khoác trên người, bọc bản thân thật kín.

Trong phòng không có một ai, cô hồ nghi ngồi dậy, dụi dụi mắt, nghĩ đến chuyện ban sáng, trong lòng đột nhiên rùng mình một chút.

Cô sẽ không… dọa cho Tiêu Chí Khiêm chạy mất rồi chứ?!

Lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì cửa bị đẩy ra, Tiêu Chí Khiêm đem một phần đồ ăn nhanh trở lại, khi ánh mắt chạm vào cô, không tự chủ được mà mềm xuống.

Đi tới, anh để bữa trưa lên trên bàn, rồi bày ra, cầm đũa đưa cho cô.

Tuyết Chi nhìn những thứ này, lại ngẩng đầu nhìn anh, cô từ trong ánhmắt đầy sương mù đó tìm thấy màu sắc mà cô quen thuộc, lúc này khóe môiliền cong lên, nhìn anh nở một nụ cười thật tươi. Bất chấp tất cả, cô xà vào trong ngực của anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, sợ anh sẽ biến mất.

“Tiêu Chí Khiêm, em ra lệnh cho anh, sau này không cho phép không nhìn thấy em.” Cô bá đạo như nữ vương điện hạ mà ra lệnh cho anh: “Vĩnh viễn, đều phải tin tưởng em!”

Anh bị cô ôm chặt, ánh mắt hơi rũ xuống, đưa tay giam cầm cô trong ngực, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, duy chỉ có trước mặt cô mới biết run rẩy: “Không được bỏ rơi tôi, không được bỏ rơi tôi…”



Cảm nhận được sự khủng hoảng mà ăn đã đè nén, mắt của Tuyết Chi cũng đỏ lên, đau lòng vuốt ve lưng của anh, dịu dàng nói: “Cả đời này, em sẽ trói anh bên cạnh… Anh nếu như không rời không bỏ, em nhất định sẽ bên anh đến chết.”

Giống như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu, Tiêu Chí Khiêmbỗng chốc bừng tỉnh, ánh mắt lập lóe như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

Anh nếu không rời không bỏ, em nhất định sẽ bên anh đến chết…

Như chim liền cành, bắt đầu sẽ không buông tay, cuối cùng gắn bó.

“Tiêu Chí Khiêm…” Cô nhỏ tiếng gọi.

Tiêu Chí Khiêm hoàn hồn lại, cúi xuống nhìn cô.

“Ờm… Em muốn thay quần áo.” Mặt của Tuyết Chi rất đỏ.

Nhìn vào gương mặt đỏ như tôm luộc của cô, anh khẽ mỉm cười, sát vào bên tai của cô, đôi môi của anh gần như chạm vào dái tai nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn vang lên: “Tôi thích dáng vẻ này của em, tôi rất muốn ăn em.”

Tuyết Chi vội vàng giữ chặt áo khoác, hờn dỗi trừng anh một cái: “Làm sai chuyện, hại em thương tâm, phạt anh bị đói.” Không nhìn vào ánh mắt tràn đầy sắc dục của anh nữa, cô ôm quần áo của mình trốn vào trong phòng nghỉ, ăn mặc chỉnh tề mới đỏ mặt bước ra.

Tiêu Chí Khiêm đứng canh ở cửa, dáng vẻ yên tĩnh giống như một bức tranh. Có một chút bất đồng, nói không ra khác nhau ở đâu, chỉ biết anh của lúc này, vẻ kiêu ngạo càng đậm.

Hai người ngồi đối diện, Tuyết Chi lúc ăn thì người đàn ông ngồi đối diện lại nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng, không che được một tiangạo mạn, giống như để bù đắp lại cho sự mất mát trong mấy ngày qua.

Nhịp tim của Tuyết Chi càng đập nhanh, cố tỏ ra điềm tĩnh, gắp thức ăn vào trong bát cho anh: “Ăn đi.”

Tiêu Chí Khiêm khép mắt lại, mặc dù lúc này muốn ăn nhất là cô, nhưng anh vẫn ngoan cầm bát lên. Tuyết Cho nhìn thế, khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho anh: “Anh đó, phải ăn nhiều

một chút, ăn được mới khỏe mạnh được!”

Anh ngẩng đầu: “Em thích?”

Tuyết Chi thuận miệng đáp lại một câu: “Đương nhiên rồi, là con gái đều sẽ thích đàn ông như thế!”

Anh không nói gì thêm nữa, cúi đầu ăn cơm, ăn đến khi thấy đáy bát.

“Ngoan~” Tuyết Chi vui vẻ sờ má anh, nhìn anh mà trong lòng đều tràn đầy sự ngọt ngào, hài lòng.

Ở trong phòng Tiêu Chí Khiêm cả một buổi sáng, Tuyết Chi khi đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt mờ ám của Dương Châu Kiệt: “Tuyết Chi, đãi ngộ đặc biệt của phó tổng như thế nào?”

Tuyết Chi mặt ửng đỏ: “Dò la nhiều như vậy làm gì, còn không đi làm chuyện của anh đi?”

Dương Châu Kiệt nheo nheo mắt, trêu: “Âu, nhanh như vậy đã thành bà chủ nhỏ rồi sao?”

Tuyết Chi cười như không cười: “Muốn tôi ở trước mặt chị Hạnh giúp anh nói vài lời tốt đẹp nữa không, đừng nên chọc tôi nha!”

Dương Châu Kiệt nghe vậy, thần sắc có hơi sợ hãi, lập tức trở về chỗ ngồi, Tiểu Tống bị phó tổng dọa cho một trận, lúc này tâm trí vẫn đang đi du ngoạn.

Khói mù của mấy ngay nay nháy mắt đã được quét sạch, tâm tình của Tuyết Chi rất tốt, thỉnh thoảng còn nhìn cái cánh cửa đang đóng chặt kia, mấy lần mỉm cười.

Dương Châu Kiệt nhận được cuộc gọi của thư ký tổng giám đốc, muốn Tiêu Chí Khiêm đi họp, anh ta lập tức đứng dậy đi thông báo.



Không lâu sau, Tiêu Chí Khiêm đi ra, sự lạnh lùng của anh khi nhìn thấy Tuyết Chi thì nháy mắt biến mất, thay đổi cũng thật nhanh, khiến Tiểu Tống ngây ngốc.

Mọi người đều là người mới, có cần phải đối xử khác biệt lớn đến vậy không?

Phân biệt đối xử, phân biệt đối xử, phân biệt đối xử mà!

Dương Châu Kiệt nhìn thấy hết, trong lòng đã biết hai người này đã giải quyết hiểu lầm rồi, cũng mừng thay cho Tuyết Chi.

“Tôi phải đi họp.” Anh nói.

Tiêu Chí Khiêm đứng trước bàn làm việc của cô, nhìn thấy những thứ bày trên bàn: “Đây là cái gì?”

“Chị Hạnh muốn em viết bản phác thảo.” Không chờ Tuyết Chi nói xong, anh cầm lên vứt cho Tiểu Tống, giọng điệu lại lạnh như cũ: “Viết cho xong.”

Tiểu Tống muốn khóc rồi, hai tay đều đang run rẩy.

Quá ức hiếp người mà!!

Tuyết Chi không biết nên khóc hay nên cười nữa, thay đổi có cần nhanh như vậy không? Cho cô ít thời gian thích ứng có được không?

“Ở đây chờ tôi về.” Anh dặn một câu rồi mới rời khỏi.

Tuyết Chi thở ra một hơi, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi, tại sao công ty đều không cho phép yêu đương trong công sở, thì ra, hoóc môn tiết ra quá nhiều thật sự sẽ ảnh hưởng đến công việc! Hại cô tim đập loạn, không có cách nào tập trung làm việc.

Tầng 27, văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tiêu Chính Thịnh ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm ở đối diện: “Ai cho con tự ý thay đổi hợp đồng hả? Tại sao phải tăng lên 20%?”

Tiêu Chí Khiêm từ đầu đến cuối cũng không nói gì, thấy sắc mặt của tổng giám đốc càng khó coi, Dương Châu Kiệt đứng bên cạnh vội nói: “Tổnggiám đốc Tiêu, phó tổng vì công ty giành được 20% lợi nhuận…”

Tiêu Chính Thịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Tôi có hỏi cậu sao?”

Dương Châu Kiệt nghẹn ứ, cúi thấp đầu: “Xin lỗi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Thịnh lại nhìn sang đứa con trai từ bé đến lớn này chưa làm được gì hợp mắt ông ta: “Tiêu Chí Khiêm, ta mặc kệ con có bản lĩnh lớn nhường nào, có thể kiếm bao nhiêu tiền cho công ty! Con cũng đừng có quên, bây giờ nơi này vẫn do ta làm chủ! Ta quyết định chuyện gì, ai cũng không được thay đổi!”

Tiêu Chí Khiêm chậm rãi ngước mặt lên, sự biếng nhác trong mắt anh rất dễ nhìn thấy, điềm nhiên nói: “Người không có năng lực thì nên rời đi sớm.”

Đứng dậy, Tiêu Chí Khiêm không đếm xỉa tới thần sắc của Tiêu Chính Thịnh, mang theo chất khí không ai có thể xâm phạm được mà đi ra ngoài. Dương Châu Kiệt cũng bị giật mình, không ngờ cậu Tiêu nhanh như vậy đã xé mặt với tổng giám đốc như vậy! Là quá ung dung? Hay là quá kích động?

Trở lại tầng 16, Tiêu Chí Khiêm đi thẳng đến chỗ Tuyết Chi, ánh mắt tràn ra tầng tầng tia nóng, đẩy đi cái lạnh của mùa xuân, giống như bị say vậy. Anh kéo Tuyết Chi vào phòng làm việc.

Nhìn thấy hai người đó, Dương Châu Kiệt lại đùa cợt: “Tôi thấy, bàn làm việc của Tuyết Chi nên chuyển luôn vào đó mới đúng.”

Tiểu Tống túm túm tóc, yếu ớt nói: “Dù sao phó tổng cũng phân biệt giới tính là đúng rồi.”

Tuyết Chi cùng Tiêu Chí Khiêm bước vào phòng làm việc của anh, bất lực nói: “Tiêu Chí Khiêm, nơi này là công ty.” Ít nhất cũng nên chú ý một chút đến sự ảnh hưởng chứ!!!

Tiêu Chí Khiêm không để tâm đến lời kháng nghị của Tuyết Chi, kéo cô lại rồi ôm chặt, cằm đặt lên vai của cô, uể oải nói: “Tuyết Chi, Tuyết Chi của tôi, Tuyết Chi là của một mình tôi…” Anh lặp đi lặp lại, không sợ cô nghe chán, mỗi lần lại càng nhấn mạnh, khắc sâu cô trong tâm trí của anh.

Tuyết Chi thấy trái tim được sưởi ấm, nhưng nợ vẫn phải tính, nếu như không để anh nhận thức được lỗi sai của chính anh, lần sau lại thế nữa thì phải làm sao?