“Điện thoại.” Anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Vy Hiên ngơ ngác lấy điện thoại ra, anh thuận thế cầm lấy, trực tiếp trượt màn hình, mở danh bạ điện thoại lên. Sau đó nhập mấy chữ và điền số điện thoại của mình vào, rồi trả lại cho cô: “Có số điện thoại rồi, về sau đừng dùng câu mở đầu là “xin chào” với tôi nữa.”
Mặt Vy Hiên khẽ giật giật, nhận lấy điện thoại, nhìn thấy ba chữ “Liên Cẩn Hành” bên trên, cô thấp giọng nói: “Có phải là hẹp hòi quá rồi hay không?”
Ngay đến cả chuyện này cũng để ý sao?
Liên Cẩn Hành vòng qua cô, mở cửa xe sau, lấy một cây đàn cello màu đen từ bên trong ra, nhét vào trong lòng cô: “Tặng cho cô.”
Vy Hiên sửng sốt: “Đây là…”
“Đàn cello.”
“Tôi biết! Tôi muốn nói, vì sao bỗng nhiên anh lại tặng đàn cello cho tôi?”
Vì sao anh lại khẳng định cô sẽ muốn nó cơ chứ?
Anh chợt nghiêng người về phía trước, nheo mắt nhìn cô, mơ hồ toát lên vầng hào quang chói lóa, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì, tôi biết cô sẽ cần.”
Vy Hiên há hốc mồm, ánh mắt vừa bối rối vừa ổn định của cô cứ như vậy chạm vào ánh mắt quen thuộc của anh mà không hề báo trước, muốn trốn tránh cũng không được.
Cảm giác nặng nề trong lòng, dường như trong nháy mắt đã lấp đầy trái tim trống rỗng cả ngày hôm nay của cô.
“Không mở ra xem thử sao?” Anh hỏi, ánh mắt vui vẻ.
Vy Hiên cúi đầu, vừa nhìn qua hộp đàn cô biết ngay, đây không phải là một cây đàn thông thường, trên hộp đàn còn thoang thoảng mùi hương gỗ nhàn nhạt, trong nháy mắt cô có ảo giác giống như mình đang được xuyên qua khoảng thời gian sơ khai từ cổ chí kim.
Cô ngửi một hơi thật sâu, có cảm giác không nỡ đặt xuống. Giống như cô đã nói với Tuyết Chi, gặp được nhau rồi, tự nhiên sẽ biết, đây là thứ thuộc về cô.
Vy Hiên nhìn Liên Cẩn Hành, chậm rãi lắc đầu, cô nói: “Không cần xem.”
Anh nhíu mày: “Vì sao?”
Cô ôm chặt hộp đàn, nhìn anh, chầm chậm mỉm cười, tự tin giống như một bông hoa Vy Hiên đẹp đẽ, nở vào cuối đông và tàn vào đầu xuân.
Liên Cẩn Hành cứ như vậy nhìn cô hồi lâu, sau đó rủ mắt xuống, đưa tay ra khẽ xoa mi tâm: “Tôi phải đi rồi.” Anh nói.
Nếu không anh sẽ không khống chế được chính mình muốn hôn cô.
“Nhanh vậy sao?” Vy Hiên tiến lên một bước, vội nói: “Tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào, hay là anh nói cho tôi biết cây đàn này bao nhiêu tiền, tôi có thể… trả dần theo kỳ cho anh.”
Đáy lòng Vy Hiên thở dài, cô hiện tại vẫn thuộc tầng lớp dân nghèo, quả thật không có cách nào lớn tiếng, hào phóng đáp ứng anh.
Độ cong trên khóe môi của Liên Cẩn Hành không tự chủ được lan rộng, hai tay đút vào túi quần, anh nói: “Cây đàn này là tôi tặng cô, coi như… Đây là cái giá tôi trả cho yêu cầu thô lỗ của mình.”
“Nhưng…” Vy Hiên cúi đầu nhìn chiếc đàn trong lòng: “Nó quá đắt.” Mặc dù lý trí nói với cô, không được nhận món quà đắt tiền như vậy, nhưng nó lại dễ dàng thôi thúc lòng tham của cô, cánh tay không tự chủ được ôm chặt lấy, giống như sợ bị ai đó cướp mất.
Liên Cẩn Hành dựa vào trước cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hờ hững, không chân thực lắm: “À, đúng là rất đắt.”
Đáy lòng Vy Hiên lại than thở: Nhìn xem, cô đã nói mà, đàn cổ đương nhiên là bảo vật vô giá mà! Không phải chỉ đơn thuần dùng tiền là có thể cân đo được!
“Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.”
Vy Hiên bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn, dùng ánh mắt giống như được yêu thương mà kinh sợ nhìn thẳng vào anh. Liên Cẩn Hành cao hơn cô một cái đầu, hai người đứng bên đường, cô dựa rất gần, cho nên anh chỉ khép hờ mắt, giống như nhìn cô qua khe hở của mắt vậy. Cao ngạo nhưng không cứng rắn.
“Phạm Vy Hiên, tôi là người lớn, làm việc gì cũng không cần người khác phải chỉ bảo, tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì, cho nên cho dù tôi tặng cô thứ gì, cô chỉ cần vui vẻ nhận lấy, đừng khiến tôi không vui. Cứ như vậy đi.”
Không nhìn cô nữa, anh ngồi vào trong xe, lái xe rời đi trước mặt cô.
Vy Hiên đứng nguyên tại chỗ, ôm chặt đàn trong lòng, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó hét to về phía đuôi xe của anh: “Quái thai! Cảm ơn anh!”
Khoảng cách xa như vậy, cô biết anh sẽ không nghe thấy! Nhưng chỉ cần nói ra những lời trong lòng, đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Cô ôm chặt đàn, xoay ngược đi vào bên trong.
Người ngồi trong xe, một tay nắm vô –lăng, một tay che bên miệng, khóe môi tùy ý giương lên…
Ồ, hóa ra là quái thai.
Sau khi Vy Hiên trở về nhà, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay mấy lần, sau đó lau thật khô, rồi mới trở ra phòng khách, cẩn thận cầm hộp đàn lên, đặt lên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở ra.
Cô biết, tay cô đang run, đặc biệt là tay phải, run rất kịch liệt. Nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không quan tâm!
Ngay khi nhìn thấy cây đàn bên trong, đầu tiên cô sững sờ rất lâu, sau đó không nhịn được ôm mặt nghẹn ngào khóc nức nở.
Đúng lúc đó, Tuyết Chi mở cửa bước vào: “Vy Hiên! Anh Chu cho mình nhiều oden lắm! Còn đang nóng nè! Mau đến ăn đi!”
Đóng cửa lại, Tuyết Chi vừa đi vào trong nghe thấy tiếng khóc của Vy Hiên, cô nhất thời sửng sốt, sau đó vội vàng đặt đồ ăn xuống, đi về phía Vy Hiên: “Vy Hiên! Cậu làm sao lại khóc? Cãi nhau với Liên Cẩn Hành ư? Không thể nào…”
Khi tầm mắt của Tuyết Chi rơi lên cây đàn cello đặt trên bàn, cô lập tức kinh ngạc hô lên: “Woa, là đàn cello kìa! Anh Liên đặc biệt đến đây để đưa đàn cho cậu sao?”
Vy Hiên vẫn đang khóc, khóc đến nỗi Tuyết Chi cũng cảm thấy có chút luống cuống: “Bà cô của tôi ơi! Cậu khóc cái gì chứ? Không phải là cây đàn cello này đắt quá đấy chứ? Không sao, cậu nói giá tiền đi, ngày mai tớ đưa tiền cho cậu, có gì to tát đâu cơ chứ! Không phải chỉ là tiền thôi sao! Chỉ cần Vy Hiên của mình thích, đắt như thế nào cũng không là vấn đề!
Vy Hiên kéo tay Tuyết Chi, gương mặt đỏ bừng vì khóc ngẩng lên, nghẹn ngào nói: “Tuyết Chi, mình vui lắm! Thật sự, mình vui lắm!”
Tuyết Chi: “…”
Vy Hiên kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, vừa muốn đi vuốt ve cây đàn, vừa giống như sợ sẽ làm bẩn nó, cô quay mặt đi khóc nức nở lần nữa: “Thật đó… Mình thật sự vui lắm!”
Tuyết Chi: “…”
“Đây là cây đàn Stradivarius!”
Dáng vẻ vui sướng cực độ của Vy Hiên khiến cho Tuyết Chi lập tức ý thức được, cây đàn này nhất định vô cùng nổi tiếng và quý giá! Tuyết Chi hỏi: “Cây đàn Stradivarius gì đó có phải là rất nổi tiếng hay không?”
Vy Hiên dốc sức gật đầu: “Được tạo ra bởi một nghệ nhân làm đàn dây rất nổi tiếng ở thế kỷ mười bảy. Cả cuộc đời, ông ấy chỉ làm khoảng một trăm năm mươi cây đàn cello! Ôi… Mình dường như có thể ngửi thấy mùi gỗ phong và vân sam rồng từ mấy trăm năm trước… Còn nữa, cậu nhìn độ trong và sâu của sơn đi! Cậu có thể tin rằng đây là kỹ thuật của mấy trăm năm trước hay không? Còn có đường cong của lưng đàn, khắc lỗ F… Mặc dù các dây vỹ của đàn đã bị đổi… Nhưng đây vẫn là cây đàn Stradivarius thật!”
Mỗi câu Vy Hiên nói, Tuyết Chi đều nghe không hiểu, nhưng cô biết có thể khiến Vy Hiên yêu thích đến nỗi không màng đến giá trị để nhận lấy món quà quý giá như vậy, chứng tỏ đây thật sự là cây đàn cô ấy yêu quý.
Lúc này, Vy Hiên dường như nghĩ đến gì đó, vội vàng chạy đến trước máy tính, khởi động máy, sau đó tra tài liệu.
“Cậu đang tìm gì thế?” Tuyết Chi tò mò hỏi.
“Mình nhớ, lúc trước từng xem qua một tin tức, một nghệ sỹ đàn cello người Anh vì sắp nghỉ hưu cho nên muốn bán đấu giá cây đàn cello hiệu Barjansky Stradivarius của mình…”
Nhưng cô lại không tìm được tin tức liên quan, dường như tung tích về chiếc đàn này đã biến mất.
Tuyết Chi ngồi xuống, ăn oden: “Anh Liên làm việc từ trước đến nay vẫn luôn dứt khoát, nhanh chóng như vậy, có lẽ, hôm nay anh ấy mới lấy được cây đàn đó về. Cậu tìm tin tức ở đâu được chứ? Hơn nữa, anh Liên rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, làm việc tốt không để lại tên tuổi, làm sao có thể để người ngoài biết được?”
Vy Hiên nghĩ kỹ cảm thấy cũng đúng, mặc dù biết đây là cây đàn quý giá và nổi tiếng, trong lòng cũng phảng phất tia băn khoăn, nhưng sự yêu thích đối với cây đàn này quả thật quá mãnh liệt, vì vậy dù có nói cô ích kỷ, cô cũng không muốn từ bỏ!
Nhìn dáng vẻ yêu thích không ngừng của Vy Hiên, Tuyết Chi trêu ghẹo nói: “Không phải đêm nay cậu muốn ôm cây đàn này lên giường ngủ cùng đấy chứ?”
“Nếu có thể, cậu cho rằng mình sẽ không sao?” Vy Hiên giữ chặt cây đàn, càng nhìn càng thích, đưa tay lau nhẹ nước mắt, một lúc sau lại vô thức mỉm cười.
Tuyết Chi xoay người, cười tủm tỉm nói: “Này, kéo nghe một đoạn nghe thử xem.”
Nhưng Vy Hiên lại lắc đầu: “Mình không thể.”
Tuyết Chi khó hiểu: “Vì sao?”
Vy Hiên nắm chặt tay phải, nhìn cây đàn Stradivarius, nói: “Mình của bây giờ không xứng có được âm sắc đẹp đẽ của nó.”
Tuyết Chi vô cùng khó hiểu: “Đàn không phải sinh ra để người ta đánh hay sao? Cậu không dùng nó mà còn muốn cất nó vào trong tủ kính hay sao?”
Vy Hiên nhìn Tuyết Chi, nghiêm túc nói: “Nếu như có thể, mình thật sự muốn cất nó vào trong tủ kính, không làm gì cả, ngày ngày chỉ ngắm nó thôi là cũng đủ vui rồi.”
“Xong rồi, lần này anh Liên thật sự khiến cậu điên mất rồi.”
Tuyết Chi hoàn toàn dùng ánh mắt “cậu hết thuốc chữa rồi” nhìn Vy Hiên, sợ rằng nửa đêm đang ngủ, sẽ nhìn thấy một cô gái cười ngu ngốc si mê ôm một cây đàn cello cao hơn nửa người. Hình ảnh đó thật sự rất kinh hãi, chỉ mới nghĩ thôi mà đã vô cùng sợ hãi rồi.
Nhiếp Vịnh Nhi ra khỏi phòng luyện tập mới phát hiện trời đã tối từ lúc nào không hay, cô khẽ cử động cánh tay, cả người có chút đau nhức.
Lúc này, người phía sau bỗng gọi cô: “Vịnh Nhi.”
“Vâng, giáo sư Dương.” Nhiếp Vịnh Nhi quay đầu lại, Dương Hoảng đi qua đó: “Đi cùng đi.”
“Vâng.”
Nhiếp Vịnh Nhi có chút bất ngờ, khi vào học Dương Hoảng vô cùng nghiêm túc, tan học rồi vẫn nghiêm túc, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện qua lại với học sinh, cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy yêu thích riêng một học sinh nào cả. Phụ đạo riêng cho Nhiếp Vịnh Nhi cũng chỉ vì cô sắp thay mặt trường đi tham gia cuộc thi, lãnh đạo trường muốn tạo áp lực cho Dương Hoảng mà thôi.
***
Hai người cùng nhau đi về phía cầu thang, trên đường đi không ai nói câu nào.
Nhiếp Vịnh Nhi vẫn khá sợ vị giáo sư nói năng thận trọng, nghiêm túc này, nên vô cùng nghiêm chỉnh đi bên cạnh ông ta. Nhưng Dương Hoảng từ đầu đến cuối giống như có điều gì suy nghi, cau mày liên tục.
Đến đầu bậc thang, ông ta đột nhiên hỏi: “Người chị gái tên… Phạm Vy Hiên mà em nhắc đến, cô ấy bao nhiêu tuổi?”
Nhiếp Vịnh Nhi vội vàng nói: “Chị Vy Hiên hơn hai mươi tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn em một chút, hồi nhỏ chị ấy cũng từng học đàn cello… À đúng rồi, khi chị ấy cười lên, phía bên này có một lúm má đồng tiền.” Cô ta chỉ vào phía dưới khóe miệng bên trái của mình.
Dương Hoảng sửng sốt, tiếp đó không nói bất cứ lời nào, đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Vịnh Nhi dường như cũng muốn chứng thực, vội vã đi theo ông ta, cẩn thận hỏi: “Con người chị Vy Hiên rất tốt, chị ấy làm việc trong một tòa soạn báo, chồng chưa cưới là Tổng Giám đốc của Hoa Vũ, Liên Cẩn Hành.”
Dương Hoảng không nói gì nữa, đến tận khi tới cửa, ông ta mới quay đầu lại: “Sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan đến cuộc thi, tôi trở về trước.”
“Vâng, em biết rồi, tạm biệt giáo sư Dương.”
Nhìn theo bóng lưng của Dương Hoảng, Nhiếp Vịnh Nhi nghi hoặc cau mày: “Lẽ nào mình đoán sai?”
Sau khi Dương Hoảng trở về nhà, lập tức mở máy tính tìm kiếm tin tức về người đàn ông có tên là Liên Cẩn Hành.
Ông ta tìm kiếm từng trang tin tức, quả nhiên nhìn thấy một bài báo về Liên Cẩn Hành và vợ chưa cưới của anh. Ông ta nhấn mở đường link, sau khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, ông ta vội vàng kinh ngạc.