Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 255: 255: Tổng Giám Đốc Liên Hết Thuốc Chữa Rồi




Cây vỹ bỗng rủ xuống, không có sức lực hướng xuống mặt đất…

Khi bạn nhìn vào vực sâu đủ lâu, vực sâu cũng sẽ nhìn lại bạn.

Ngày đó, Vy Hiên mất đi hai thứ quan trọng nhất trong sinh mạng của mình.

“Cô gái, phải xuống xe rồi.”

Được nhân viên soát vé nhắc nhở, Vy Hiên mới kéo mạch suy nghĩ trở lại. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã đến bến xe bus, trời cũng tối từ lúc nào không biết.

Cô nói cảm ơn, sau đó vội vã xuống xe.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo chặt khăn quàng cổ, cúi đầu đi về phía trước.

Trên bầu trời bắt đầu hiện lên những bông hoa tuyết, bồng bềnh giống như những sợi lông vũ màu trắng.

Vy Hiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn những bông hoa tuyết trên trời, cô đưa tay ra muốn bắt lấy chúng, nhưng hoa tuyết bướng bỉnh, tìm cách len lỏi ra khỏi những ngón tay của cô, khiến cô muốn bắt lấy chúng cũng không bắt được.

Vy Hiên từ từ nhắm mắt lại, những bông hoa tuyết rơi lên mặt cô, hòa tan thành những giọt nước mắt thuần khiết, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống. Xúc cảm lạnh lẽo này đang nhắc nhở cô, lại là một mùa đông nữa, lại là một trận tuyết đầu mùa, lại là một đêm trước giáng sinh…

Cô giang rộng cánh tay, từ từ xoay tròn xung quang những bông tuyết, sau đó, càng xoay càng nhanh, thậm chí ngay đến cả khăn quàng cổ cũng bị rơi xuống đất, mái tóc dài cũng đang bay lượn. Cô lúc này thật sự rất giống một đứa bé lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, cô tùy ý mỉm cười, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người đi đường. Sự phiền muộn trong lòng dễ dàng được xua tan dưới màn tuyết trắng.

Cuối cùng, cô chóng mặt ngã xuống đất, cả người tiện đà nằm xuống, nhìn lên màn đêm, theo thói quen đưa tay ra tìm kiếm sao Bắc cực của mình.

Cô nhìn thấy rồi, là gương mặt mỉm cười của ba, ông ấy nói: “Vy Hiên nhà chúng ta là giỏi nhất!”

Vy Hiên nhếch môi cười, cô đưa hai tay lên miệng, hướng về phía ngôi sao lớn nhất, sáng nhất, mãi mãi bảo vệ người khác, hét lớn: “Nhìn thấy rồi, tôi nhất định là người giỏi nhất!”

Những người đi đường bị dọa sợ, miệng nói hai chữ “người điên”, sau đó vội vàng sải bước nhanh hơn.

Ngược lại, Vy Hiên lại cười rất vui vẻ, dường như trong nháy mắt trở lại hồi nhỏ, mỗi lần thi đấu đều sẽ giơ cây vỹ lên, lớn tiếng nói với ba: “Vy Hiên là giỏi nhất!”

Cô đứng dậy, thề với ngôi sao, từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải là người giỏi nhất!

Trong phòng luyện tập, Nhiếp Vịnh Nhi luôn lộ ra dáng vẻ không tập trung.

Người đối diện không vừa lòng, tỏ ý bảo cô dừng lại, nghiêm khắc nói: “Vịnh Nhi, hôm nay tập luyện làm sao vậy? Với thái độ như hiện giờ, làm sao em có thể tham gia cuộc thi được đây?”

Chẳng trách giáo sư sẽ tức giận, Nhiếp Vịnh Nhi phải chịu khó luyện tập như thế nào mới có thể nổi tiếng, tình huống giống như hôm nay, rất ít khi xuất hiện.

“Em đừng cho rằng làm được nữ chính của quảng cáo là có thể một bước lên trời! Không có nền tảng chuyên môn vững chắc thì con đường này, em nhất định sẽ không thể đi xa được!”

“Thầy Dương, em không có…” Nhiếp Vịnh Nhi cắn môi, đứng dậy, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Giáo sư Dương, trước đây thầy từng nhắc với em về một học sinh tên là Phạm Vy Hiên…”

Nghe đến cái tên này, Dương Hoảng khẽ giật mình, nét mặt đột nhiên thay đổi, tỏ rõ không muốn nói nhiều về vấn đề này, ông ta xoay người, đẩy mắt kính trên mũi: “Khi đi học thì tập trung vào!”

Phía sau, cô học sinh ấp úng nói: “Em có quen một chị gái, cũng tên là Phạm Vy Hiên.”

Cơ thể Dương Hoảng khẽ chấn động, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói: “Có rất nhiều người tên như vậy, có lẽ chỉ là cùng họ cùng tên mà thôi. Được rồi, đừng nói nữa, nào bắt đầu từ ô nhịp bốn tám, chú ý cảm xúc khi kéo dây cung C…”

Nhiếp Vịnh Nhi lại ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, tiếp tục vùi đầu vào luyện tập…

Ngày nghỉ, mới sáng sớm Vy Hiên đã kéo Tuyết Chi từ trong chăn ấm dậy.

“Trời ạ! Tha cho mình đi! Để tớ ngủ thêm một lát đi! Tối qua tận ba giờ sáng tớ mới đi ngủ đó chị gái à!”

Vy Hiên trực tiếp mở cửa tủ quần áo, chọn bừa một bộ quần áo từ trong tủ ném cho Tuyết Chi: “Đi dạo phố với mình!”

Tuyết Chi khẽ giật mình, cào cào mớ tóc bù xù: “Không phải chứ, cậu mà lại chủ động đưa ra đề nghị đi dạo phố ư?” Cô lề mề mặc quần áo, thuận miệng hỏi: “Muốn mua gì thế, tích cực vậy?”

***



Vy Hiên đánh răng, rửa mặt ở trong phòng vệ sinh, giọng nói mơ hồ truyền đến: “Đàn cello.”

“Không phải là mua đàn…” Tuyết Chi đột nhiên sửng sốt, ngây ngốc hồi lâu, mãnh liệt hét lên một tiếng, nhảy dựng lên xông vào phòng vệ sinh, hăng hái đứng trước cửa nói: “Phạm Vy Hiên, cậu mau đánh tớ một cái đi! Mau đánh tớ đi, nói cho tớ biết, đây không phải là mơ đi!”

Vy Hiên súc miệng, lau miệng sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng khẽ bóp gò má của Tuyết Chi, nét mặt vô cùng tự nhiên: “Được rồi, cậu không nằm mơ đâu.”

“A! Vy Hiên!” Tuyết Chi ôm lấy cô: “Mình thật sự rất vui! Vui quá đi mất!”

Vy Hiên cười, giãy ra: “Này, cô Trương, cậu có muốn đi với mình không đấy?”

“Đi chứ! Đương nhiên đi rồi!” Tuyết Chi dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo: “Đợi mình ba phút, mình lập tức xong ngay!”

“Cậu còn phải trang điểm, ba phút có thể đủ sao?”

“Trang điểm cái gì chứ!” Giọng nói vui vẻ của Tuyết Chi truyền đến từ phòng vệ sinh: “Bây giờ tớ không cần dùng mỹ phẩm cũng đã đủ tỏa sáng ngời ngời rồi!”

Hai người thu dọn xong đi ra ngoài. Họ gặp anh Chu của cửa hàng tiện lợi, anh Chu vừa nhìn thấy Tuyết Chi, ánh mắt lập tức nhìn thẳng, đỏ mặt xấu hổ, lễ phép nói: “Vy Hiên, cô Trương… Hai người đi ra ngoài à…”

“Anh Chu!” Vy Hiên vẫn chào hỏi giống như mọi ngày, nhưng Tuyết Chi lại nhiệt tình nói: “Anh Chu, hôm nay anh đẹp trai quá!”

Anh Chu trợn tròn hai mắt, mặt lập tức đỏ bừng.

Tuyết Chi lại kéo tay Vy Hiên, vui vẻ nói: “Đi thôi!”

Hai người chưa đi được mấy bước, anh Chu đã đuổi kịp, nhét hai chiếc hamburger nóng hổi và sữa vào tay Tuyết Chi, không nói lời nào, sau đó cúi thấp đầu rời đi.

Tuyết Chi cười giơ cao tay: “Anh Chu, cảm ơn anh nha!”

Anh Chu đột nhiên đập đầu vào cột điện, hai người hít một hơi lạnh… Cảm thấy đau thay cho anh ta.

Anh Chu ôm lấy trán, vừa nghiêng đầu lén nhìn, vừa chạy chậm trở về.

Vy Hiên quay lại nhìn Tuyết Chi: “Hôm nay cậu có gì đó không đúng lắm, không sợ bị cậu chủ Tiêu nhà cậu biết sao?”

Tuyết Chi híp mắt, đưa một phần hamburger và sữa bò cho cô: “Tâm trạng của mình vui như vậy là vì cậu.”

“Vậy nói một chút về cậu chủ Tiêu của cậu đi!” Vy Hiên cười, lộ ra vẻ khiêm tốn, dễ gần, hoàn toàn vô hại: “Làm sao cậu lại có thể bị anh ấy trêu đùa như vậy cơ chứ?”

Tuyết Chi cười có chút không tự nhiên: “Ai bị anh ấy trêu đùa cơ chứ?”

Vy Hiên cười nhạo: “Ô, còn không chịu thừa nhận, đừng cho rằng mình nhìn không ra sự mờ ám giữa hai người nhé.”

Tuyết Chi cười phì, quay mặt liếc nhìn cô: “Cậu lại lấy mình ra làm trò đùa! Nhưng bỏ đi, ai bảo hôm nay tâm trạng mình tốt, cho nên mình sẽ không tính toán với cậu!”

Hai người đi dạo phố hơn nửa ngày, gần như đã đi vào tất các cửa hàng đàn trong thành phố, nhưng vẫn chưa tìm được chiếc đàn khiến Vy Hiên vừa lòng.

“Bỏ đi, chúng ta về nhà trước đi.” Vy Hiên nói.

“Đừng như vậy mà!” Giống như sợ cô sẽ hối hận, Tuyết Chi kéo cô tiếp tục đi về phía trước: “Hôm nay nhất định phải mua được! Tớ không phải là người bỏ dở nửa chừng!”

Vy Hiên lắc đầu: “Chúng ta đã đi vào rất nhiều cửa hàng nhạc cụ rồi, sẽ không còn nữa đâu.” Ngưng lại một lát, cô nói: “Giữa người diễn tấu và nhạc cụ, đôi khi cũng có một thứ gọi là duyên phận. Khi cậu gặp được nhau, cậu sẽ nảy sinh cảm giác mãnh liệt rằng nó thuộc về mình.”

“Như vậy ư…” Tuyết Chi thất vọng nói: “Ôi, thật sự không hiểu nổi cậu mà, làm gì mà giống như chọn người yêu vậy.”

Trên đường trở về, Vy Hiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Alo, xin chào.”

“… Cô không có số điện thoại của tôi?”

Là Liên Cẩn Hành!

Vy Hiên có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng, trải qua chuyện ngày hôm qua, anh có lẽ sẽ không muốn liên lạc với cô nữa mới đúng: “Bởi vì không thường xuyên liên lạc, hơn nữa cũng đã có danh thiếp, cho nên…”



“Không thường xuyên liên lạc ư…” Anh lẩm bẩm, lặp lại câu nói này của cô, giọng nói dịu dàng, trầm mạnh, mang theo hương vị quyến rũ của màn đêm.

Vy Hiên vẫn cảm thấy rất ngại, cho nên anh không nói chuyện, cô cũng không nói tiếp, lúng túng đến nỗi ngay cả Tuyết Chi ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được, cô dùng khẩu hình hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”

Vy Hiên đè ống nghe điện thoại lại, nhỏ giọng trả lời: “Liên Cẩn Hành.”

Nhưng người bên kia đầu điện thoại vô cùng thính: “Có người ở bên cạnh cô?”

“Hả… Ừm.”

“Là ai?” Anh tùy ý hỏi, cho dù là đang thăm dò hay vặn hỏi, đều lộ rõ vẻ tự nhiên như vậy.

Lúc này Tuyết Chi đột nhiên nói vào trong điện thoại: “Anh Liên, chào anh! Tôi là Tuyết Chi!”

“Ồ, Tuyết Chi à!”

Có lẽ là ảo giác, nhưng đột nhiên cô cảm thấy giọng nói của anh ngay lập tức có chút thả lỏng.

Vy Hiên lườm cô gái luôn có cảm giác tồn tại ở mọi lúc mọi nơi bên cạnh mình, người phía sau nhếch miệng cười với cô, tỏ ý bảo cô cứ tiếp tục.

Lúc này, Liên Cẩn Hành ở đầu dây bên kia hỏi: “Đi đâu? Muộn như vậy rồi vẫn chưa về?”

“Mua đàn.”

Tuyết Chi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vy Hiên.

Theo như cô biết, đàn cello là cấm kỵ của Vy Hiên, cô và Vy Hiên quen biết nhau lâu như vậy rồi, Vy Hiên không nhắc đến, cô cũng sẽ cố sức không đụng đến chủ đề này.

Hôm này, Vy Hiên chủ động đưa ra đề nghi đi mua đàn cello, Tuyết Chi đương nhiên cảm thấy rất vui, điều này cho thấy Vy Hiên đã tháo gỡ được khúc mắc! Là bạn thân nhiều năm của Vy Hiên, theo lý Tuyết Chi đương nhiên cũng là người đầu tiên được chia sẻ niềm vui này với cô ấy! Nhưng, Vy Hiên cũng có thể thẳng thắn như vậy với một người ngoài như Liên Cẩn Hành! Thành thật mà nói, điều này khiến Tuyết Chi có chút ghen tị!

“Ồ.”

Sau khi nghe được đáp án này, người đối diện cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại tùy ý nói: “Bây giờ tôi đang đứng trước cửa nhà cô.”

Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ của Vy Hiên, Tuyết Chi dựa sát lại gần, nheo mắt nhìn mặt cô.

“Làm gì vậy?”

“Phạm Vy Hiên, cậu thành thật khai báo, vì sao lại quyết định đi mua đàn?”

Thật ra, điều Tuyết Chi muốn hỏi đó là: làm sao cô ấy đột nhiên thoát ra được sự mù mịt nơi đáy lòng? Nhất định là đã xảy ra gì đó, có lẽ có liên quan đến Liên Cẩn Hành!

Nhưng người đàn ông đó làm sao có thể làm được cơ chứ?

Vy Hiên đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Mình tin… Ba vẫn luôn ở trên trời dõi theo mình, bây giờ… Mình chỉ muốn để ba tự hào về mình lần nữa.”

Tuyết Chi lộ vẻ mặt xúc động, đưa tay ra ôm lấy bả vai cô, dùng sức nói: “Vy Hiên, cậu làm tốt lắm.”

Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một tiểu khu, hai người xuống xe, vừa nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng trước cửa.

Tuyết Chi đảo mắt, xoay người nói: “Mình đi sang bên anh Chu nói chuyện với anh ấy, an ủi tâm hồn dễ bị tổn thương của anh ấy. Lát nữa cậu cứ về thẳng nhà là được rồi.” Không đợi Vy Hiên đồng ý, Tuyết Chi đã nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua chiếc xe Bentley, cô còn đưa tay ra làm động tác “Cố lên” phía bên ngoài cửa sổ xe.

Khóe miệng của người đàn ông trong xe lơ đãng cong lên một nụ cười nhạt.

Anh đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

Vy Hiên tiến lên phía trước, mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm giống như đáy giếng của anh: “Muộn như vậy rồi còn đứng đợi ở đây, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Liên Cẩn Hành đưa tay ra: “Điện thoại.”

“Hả?” Vy Hiên không hiểu.