Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 215: 215: Ngọn Lửa Trong Lòng




Sáng sớm, Vy Hiên đến công ty, lúc đi qua quầy báo, đột nhiên dừng lại.

Lúc nhìn thấy tờ bìa nhân vật và tiêu đề của tạp chí bất động sản, cô khẽ kinh ngạc, không nhịn được cầm lên. Mặt trên văn hay chữ đẹp, miêu tả chi tiết A Vũ đã từng vì tranh chấp ẩu đả mà hai lần vào cục cảnh sát…

Trong lòng Vy Hiên khẽ căng thẳng, nhíu mày, trả tiền mua tờ tạp chí.

Đến công ty, cô do dự một lúc, vẫn là gọi điện thoại cho Tập Lăng Vũ.

Điện thoại vang lên một lúc, bên kia mới có người nhận.

“Alo…”

Nghe tiếng cãi nhau truyền tới trong loa, mồm năm miệng mười, sắp che lấp giọng anh.

“Cậu đang bận?”

“Ừ, có ký giả muốn phỏng vấn.” Dừng một lúc, anh nói: “Đợi một chút, tôi tìm nơi yên tĩnh.”

Không lâu sau, anh nói: “Bây giờ được rồi.”

Vy Hiên đứng trước cửa sổ, dừng lại hai giây mới hỏi: “Cậu bây giờ thế nào? Có phiền phức không?”

“Em rất lo lắng cho tôi?” Anh không trả lời câu hỏi, trong giọng nói mơ hồ có chút mong đợi.

Mặc dù cách điện thoại, Vy Hiên cũng hơi đỏ mặt, cô cố gắng duy trì bình tĩnh: “Sao lại đột nhiên có tin tức như vậy? Một công ty lớn như Danh Sáng, trước đó không thu được chút tin tức nào sao?”

Người đàn ông khẽ xì một tiếng, trong lòng như sớm đã có đáp án, nhưng anh lại không lo lắng chuyện này.

“Tùy họ viết gì, lại có thể thế nào? Chỉ là, mấy tiểu nhân sau lưng đó, làm tôi rất không sảng khoái.” Anh luôn hành động không bị trói buộc, trước giờ không quan tâm cách nhìn của người khác.

Đối diện vang lên tiếng bật lửa, anh châm điếu thuốc, hít một hơi, nói: “Tôi chọn quay về nhà họ Tập, thì sẽ không nghĩ từ bây giờ sẽ sạch sẽ.”

Nghe thấy câu này, Vy Hiên mơ hồ lại đau lòng.

Như đang an ủi cô, anh nói: “Cho dù không nay không bị bại lộ, sau này cũng sẽ trở thành nhược điểm, tôi ngược lại cảm thấy thời cơ bây giờ vừa khéo, thuận tiện còn có thể gia tăng tỉ lệ xuất hiện của tôi.”

Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vy Hiên vẫn không thể yên tâm, dù sao, anh ở trong hoàn cảnh phức tạp bao nhiêu, cô có thể tưởng tượng được.

Cô còn muốn dặn dò vài câu, đầu kia điện thoại có người thông báo anh đi họp.

Người đàn ông đối diện trầm ngâm một chút, nói: “Khoảng thời gian này, tôi không có cách nào ở bên cạnh em, em phải bảo vệ mình chu toàn, cho dù…trả giá là bán đứng tôi, em cũng đừng do dự.”

Tim lại nhói một chút, không xem là đau, lại rất rõ ràng.

“Vũ…”

Lời cô còn chưa ra khỏi miệng, Tập Lăng Vũ đã cúp máy.

Vy Hiên dựa vào trước cửa sổ, nhíu chặt mày.

Cô làm sai rồi sao?

Đây là một vấn đề không cho phép cô đi phân tích thật tỉ mỉ, từ khi cô quyết định ở bên cạnh Vũ, cô đã nói với chính mình, chỉ cần chỉ dẫn anh vào quỹ đạo cuộc sống vốn có của anh, cô sẽ rời đi.

Về phần, trên con đường này, anh sẽ gặp phải bao nhiêu hung ác, cô cũng không thể lại đồng hành.

Dù sao, con đường của anh và cô không giống nhau.

Sau khi tan ca, Vy Hiên ở ngoài ăn bát mì, lại một mình về nhà.

Người trên phố không đông, đặc biệt là tới khu cô thuê, càng ít. Ngay lúc rẽ, ánh mắt vô tình lướt ra phía sau, một bóng dáng lén lút lập tức xoay người đưa lưng về phía cô, làm bộ như đang nhìn biển báo.

Vy Hiên không để ý, đi vào khu.

Nơi cô ở là một toàn nhà cũ, đèn ở lối vào đã hư rất lâu, luôn chớp tắt, trong đêm tối thật sự có chút khiếp vía.



Trong ánh đèn lay lắt, hiện ra bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, đứng trước cửa chính, như pho tượng, không biết đã đứng bao lâu.

Nhìn thấy anh, bước chân của Vy Hiên rõ ràng chần chừ, nhưng cô vẫn đi tới: “Anh Đình?”

Trương Thanh Đình ngẩng đầu, hai mắt ảm đạm, tóc mái sắp che mắt, cổ áo sơ mi mở rộng, mùi rượu nồng nặc.

Sắc mặt Vy Hiên hơi thay đổi, cô đứng yên không cử động, cố gắng như không có gì xảy ra, thực tế rất khó.

Trương Thanh Đình đi tới, khuôn mặt tiều tụy. Chăm chú nhìn cô một lúc, miễn cưỡng mỉm cười: “Anh quyết định ly hôn rồi.”

Vy Hiên kinh ngạc nhìn anh, mở miệng: “Anh và chị Mạn Tinh vừa kết hôn!”

Anh rũ mắt: “Không phải người đó, một ngày và một đời có gì khác nhau?”

Vy Hiên không biết nên nói gì, hai người cứ như vậy đứng ở cửa tòa nhà, tình ý trong mắt anh càng sâu đậm.

“Vy Hiên, anh…”

Anh vừa mở miệng, Vy Hiên đã xoay người muốn đi vào trong: “Anh Đình, quá trễ rồi, anh vẫn là quay về đi, chị Mạn Tinh sẽ lo lắng.”

Trương Thanh Đình cắn răng, xoay người kéo cô đi về phía cửa lớn khu.

“Anh Đình!” Trong mắt Vy Hiên sợ hãi.

Trương Thanh Đình cũng không nói chuyện, đường cong khuôn mặt cứng ngắc, môi cũng mím lại.

Sức lực anh rất lớn, nắm chặt cánh tay cô, như sắp bóp gãy, cả người đều lộ ra dục vọng chiếm hữu cực mạnh, phóng thích nỗi sợ hãi trong đáy lòng cô.

Vy Hiên giằng ra, hai người cẩn thận duy trì cân bằng nhiều năm như vậy, cuối cùng bị dục vọng đáng sợ này đánh vỡ.

Trương Thanh Đình nhét cô vào trong xe, cửa xe đồng thời đóng lại.

“Anh Đình!” Mặt Vy Hiên trắng bệch, run rẩy gọi anh: “Đừng để em sợ anh nữa, được không?”

Hai tay Trương Thanh Đình nắm chặt vô lăng, có thể thấy, cũng rất áp chế.

Lúc anh tiếp xúc với đôi mắt muốn bỏ chạy của cô, tất cả đều thay đổi.

“Vy Hiên, anh không muốn tổn thương em.” Anh đau khổ cúi đầu: “Nhưng có một số thứ, không phải anh có thể khống chế…”

Đột nhiên, anh lại ngẩng đầu: “Anh biết, nếu anh còn không làm gì, anh sẽ mất em!”

Từ ngày Tập Lăng Vũ xuất hiện, anh mơ hồ có cảm giác như vậy, người xem thường sinh mạng phóng khoáng không bị trói buộc này, sẽ cướp cô đi!

Anh không thể đợi nữa.

Xe khởi động, rất nhanh đã biến mất trong đêm say ngủ.

***

Trên bàn cơm, Tập Lăng Vũ nhìn điện thoại màu đen trên bàn, là điện thoại đôi, với cái màu trắng của ai đó.

Gọi điện thoại hai lần cũng không ai nhận, đang bận? Hay là, nghe lời nói của anh, bắt đầu xem anh là phiền phức vội phủi sạch?

Suy nghĩ này làm anh không cách nào chịu đựng được.

Anh nắm chặt điện thoại, đứng dậy đi ra cửa, lại bị người ta gọi lại.

“Lăng Vũ, tới uống hai ly với mấy chú mấy bác.” Tập Chính Hãn cầm ly rượu, ánh mặt đầy cảnh cáo.

Tập Lăng Vũ đứng ở cửa, cơ lưng siết chặt, điện thoại nắm trong tay.

Chỉ là hai ba giây sau, anh xoay người lại: “Dạ.”

Anh nhớ hứa hẹn với cô – Trở thành đàn ông, một người đàn ông có thể bảo vệ được cô, chờ đợi cô.

Xe dừng lại, Trương Thanh Đình đỡ người trong xe ra ngoài, thuận thế lại khoác áo vest lên người cô.



Giống như say rượu, người bị anh ôm vào lòng cả người mềm nhũn, đầu áp trên vai anh, tóc dài che má, hai chân căn bản không cách nào chống đỡ, toàn bộ dựa vào anh để đi về phía trước.

Trương Thanh Đình cẩn thận đỡ cô, khóe môi luôn cong lên. Anh dán vào bên tai cô, khẽ nói: “Vy Hiên, chúng ta về nhà rồi.”

Nơi đây là nhà anh mua lúc lên đại học, sau khi đi làm đã bỏ trống, từ hôm nay, nơi này sẽ trở thành nhà của anh và cô.

Nghĩ tới hình ảnh tương lai tốt đẹp, anh cười tràn đầy thỏa mãn.

Anh áy náy nhiều năm như vậy, lại ở bên cô nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng có thể thật sự có được cô rồi! Viên mãn mà mọi người thường nói, đại khái chính là như vậy.

Lúc anh muốn đi vào tòa nhà đối diện, phía sau đột nhiên truyền tới luồng ánh sáng chói mắt.

Trương Thanh Đình đứng lại, xoay người, sau đó giơ tay che mắt, đợi thích ứng, mới chậm rãi mở mắt ra.

Chiếc xe màu đen lập tức dừng lại sau người anh, đèn xe mở to.

Trương Thanh Đình nhíu mày, bàn tay giữ vai Vy Hiên, năm ngón tay mở ra lại nắm chặt lại.

Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông đi xuống.

Anh nghiêng người dựa vào cửa xe, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cuối cùng hít hai hơi, vứt đi mới không nhanh không chậm xoay người lại, hai tay đút vào túi quần, cách một khoảng cách nhìn họ.

Trương Thanh Đình vẫn không cử động, hai mắt híp lại, thân thể căng cứng.

Người đàn ông đi tới, ngược sáng, bóng bị kéo thật dài.

Anh tới gần, Trương Thanh Đình nín thở, sắc mặt không còn trấn định như vừa rồi, hô hấp cũng không yên. Đồng thời, ôm người phụ nữ trong lòng chặt hơn, sợ sẽ bị đoạt đi.

Ngoại trừ người đàn ông trước mặt, anh chưa từng thật sự sợ ai.

Đến trước mặt Trương Thanh Đình, người đàn ông ánh mắt bình tĩnh lướt qua anh, nhìn người phụ nữ bị anh dùng hơn nữa cơ thể che chắn, lại chậm rãi thu lại ánh mắt, rơi vào trên mặt anh: “Chính là vì cô ấy?” Anh hỏi.

Trương Thanh Đình hít thở sâu, gật đầu với anh: “Đúng.”

Người đàn ông im lặng một lúc lại hỏi: “Tại sao còn muốn lấy Mạn Tinh?”

Nhắc tới vợ vừa cưới, trên mặt Trương Thanh Đình mới xuất hiện áy náy: “Cô ấy biết tôi không yêu cô ấy, tôi cũng nói rất rõ ràng, nhưng cô ấy kiên trì kết hôn. Sau khi cưới tôi cũng chưa từng đụng vào cô ấy, cho nên…”

Không đợi anh nói xong, người đàn ông đã cắt ngang anh: “Anh không đụng vào cô ấy, cho nên không cần chịu trách nhiệm?”

Trương Thanh Đình muốn giải thích, nhưng anh cắn răng, vẫn là không nói gì. Chuyện đến nước này, anh xác định là phải mang ô danh, cần gì nói nhiều như vậy!

Người đàn ông lại lấy ra điếu thuốc, châm lửa rồi hít sâu một hơi, thả ra vòng khói, như có như không bay về phía người đang trong lòng đối phương.

“Mạn Tinh đang tìm anh, nếu anh còn là đàn ông thì bây giờ quay về.” Dứt lời, anh liếc nhìn người phụ nữ vẫn được Trương Thanh Đình ôm như bảo bối: “Tối nay, tôi sẽ xem như không nhìn thấy gì cả.”

Trương Thanh Đình lắc đầu: “Tôi quyết định phải ly hôn với Mạn Tinh rồi.”

Động tác hút thuốc của người đàn ông khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, lại hít vài hơi, vứt đầu thuốc, giơ chân đạp đốm sáng đỏ lay lắc trên đất. Giọng nói không chút chập chùng: “Thanh Đình, chuyện hối hận nhất mà tôi từng làm, chính là giao Mạn Tinh cho anh.”

Mày Trương Thanh Đình nhíu chặt: “Cẩn Hành…”

Người đàn ông vẫn vô cùng bình tĩnh: “Anh đã quyết định, cũng nên biết sẽ có hậu quả gì.”

Trương Thanh Đình không nói chuyện, biểu cảm càng thêm kiên định.

Người đàn ông gật đầu, thể hiện đã hiểu.

Không thay Dương Mạn Tinh đánh vài đấm, cũng không tức giận mắng chửi, cảm xúc như nước lặng, không kích nổi vài tia gợn sóng. Nhưng trong lòng Trương Thanh Đình lại vô cùng rõ ràng, nên dùng toàn bộ thủ đoạn, người đàn ông này cũng sẽ không nương tay.

Không có gì để nói, người đàn ông xoay người muốn đi.

Nhưng chính vào lúc này, anh ta lại đứng lại.

Cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo quần áo, trắng nõn, cánh tay thon thả, nắm ngón thon dài, lúc này đang dùng sức nắm anh ta…