Vy Hiên đến bên cạnh Tuyết Chi, cô nói về Trình Tương: “Bà ta là mẹ kế của tên nhóc kia?”
Vy Hiên “ừ” một tiếng.
Tuyết Chi cẩn thận đánh giá, chậc chậc ra tiếng lắc đầu: “Không nghĩ tới đó, thư ký nhỏ năm đó lắc mình một cái, trở thành bà chủ của công ty bất động sản bây giờ!
Nhưng mà, cũng là số người ta tốt, mẹ của tên nhóc đó vừa mới mất, bà ta đã sinh con trai cho Tập Chính Hãn, vừa khéo cầm ra bức cung!
Nhưng tiểu tam rốt cuộc vẫn là tiểu tam, bà ta đừng mong cởi xuống cái mũ này…Đúng rồi, mình nghe nói, mấy người em trai của bà ta đều đi theo Tập Chính Hãn làm công trình, ai cũng giàu đến nứt đố đổ vách, ra cửa đều rất hống hách!”
Vy Hiên rũ mắt, giọng nhàn nhạt: “Bà ta thế nào mình không quản được, chỉ là bà ta đừng động vào Vũ.”
Tuyết Chi khựng lại, nghiêng đầu nhìn bạn tốt, dưới vẻ ngoài bình tĩnh an ổn, trái tim bảo vệ Tập Lăng Vũ lại kiên định hơn bất kỳ lúc nào. Cho dù mình thân thiết với cô ấy nhiều năm, cũng không biết sức mạnh bùng nổ sau lưng sự ẩn nhẫn này có bao lớn.
Cô chỉ biết, Vy Hiên đang bảo vệ Tập Lăng Vũ, ai cũng không thể động vào.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, thong dong ứng phó, giống như đã dung nhập vào vòng tròn tràn đầy lợi ích. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy, anh ta và Vy Hiên chính là khác loại trong chốn phồn hoa này, cô đơn độc lập, lẻ loi độc hành, lại cần thận duy trì khoảng cách, tự đi con đường của mình.
Đây cuối cùng là tình cảm thế nào?
Tuyết Chi im lặng.
Van Gogh nói, trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, người đi qua chỉ nhìn thấy khói. Nhưng thường sẽ có một người, thường sẽ có một người như vậy nhìn thấy ngọn lửa này…
Vào tháng mười, thời tiết chuyển lạnh.
Nửa đêm, Vy Hiên đứng dậy trước bàn máy tính, đi vào phòng bếp pha ly cà phê, thuận tiện mở tivi.
Căn hộ nhỏ ba mươi mấy mét vuông, một mình cô ở vừa khéo.
“Năm 2004 bất động sản Danh Sáng đã thuận lợi hoàn thành mục tiêu ra mắt tại thị trường Hồng Kông, bước vào thời kỳ phát triển huy hoàng…sau nhiều lần tạo ra con số đầu tư kỷ lục…để duy trì sự phát triển của công ty, cung cấp mấy trăm triệu đô tiền đảm bảo tài chính, trở thành một trong những cổ phiếu bất động sản giá trị nhất Hồng Kông…”
Trong tivi đang phát hình ảnh Tập Chính Hãn nhận phỏng vấn của ký giả, Vy Hiên cầm ly đi ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua.
Có thể vượt qua cuộc khủng hoảng tài chính năm 97, lập tức lại chạy tới đại lục mở công ty bất động sản, không thể phủ nhận, ông ta là một nhà kinh doanh có tầm nhìn. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Cửa sổ lan can đang mở, rèm cửa bị gió thổi bay phất phới, Vy Hiên đặt ly cà phê xuống, xoay người muốn đi đóng cửa.
“Con trai trưởng của Tập Chính Hãn vừa xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người không lâu, đã truyền ra tin tức thường xuyên hẹn hò với thiên kim Tống Lâm của tổng giám đốc tập đoàn Phú Thành…”
Gió vẫn thổi, Vy Hiên kéo rèm cửa sang một bên, lại đóng cửa sổ lại.
Tiếng gió bị ngăn cách, trong phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy giọng nói trong tivi.
“Lúc ký giả dò hỏi, cô Tống trả lời mập mờ, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn bạn bè, còn tương lai…”
Như cảm thấy bức bối, cô lại mở cửa sổ.
Gió đột nhiên ào tới, thổi bay mái tóc dài, ánh mắt không tự chủ híp lại.
Nhìn cảnh đêm rực rỡ dưới chân tới xuất thần, chậm rãi bỏ qua giọng nói trong phòng, bao gồm cả tiếng điện thoại rung.
Điện thoại cuối cùng yên tĩnh lại.
Vy Hiên đứng một lúc ở lan can, quay lại phòng ngủ, cà phê đã sớm nguội rồi.
Điện thoại lại vang lên, cô khựng lại vài giây mới cầm lên.
Điện thoại kết nối, đầu tiên là tiếng thở dốc run rẩy, tiếp đó, là giọng nói khàn khàn, cô không thể quen thuộc hơn nữa.
“Tôi không có cách nào… không có cách nào quên em… tôi biết tôi mắc lỗi sai không thể nào tha thứ được! Cho nên tôi không có tư cách lại có được em… kết hôn với người phụ nữ không phải em, chính là trừng phạt đối với tôi… Nhưng mà, nhưng mà Vy Hiên, xin lỗi, tôi không làm được… tôi không quên được em, làm sao đây? Em nói cho tôi biết…”
Anh uống rượu, say mèm, cũng chỉ như vậy mới có can đảm sám hối với điện thoại.
Vy Hiên mở miệng, nhưng không nói ra được gì, cuối cùng, vẫn là im lặng cúp điện thoại.
Thứ anh muốn không phải đáp án, mà là một kết quả.
Cô không cho được.
Cửa đột nhiên bị gõ vang, cốc cốc cốc, cả cánh cửa đều bị gõ đến run lên.
Vy Hiên đầu tiên sững sốt, nhìn thời gian, lại bình tĩnh lại. Đi tới mở cửa, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng lướt vào, chắn lại ánh nhìn trước mặt cô.
“Sao không nhận điện thoại?”
Tập Lăng Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt cô, mái tóc ngắn có chút hỗn loạn, đôi mắt trở nên thâm trầm, giống như vực sâu, nhìn không thấy đáy.
Anh áp bức nhìn cô, thúc giục cũng được, tức giận cũng được, đều do cô mà sinh ra!
Cho dù sớm đã đoán được là anh, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, chợt thấy, Vy Hiên vẫn có chút ngây ngốc. Đôi mắt nhìn anh, như cách một lớp gì đó, nhìn không rõ, không tìm thấy bóng hình trong ký ức.
Cô biết, đây là tín hiệu nguy hiểm.
Bởi vì, cậu bé trong ký ức bắt đầu cách xa cô, mà một người đàn ông khác, đang tới gần.
Cửa sổ lan can đang mở, gió rất lớn, cô mặc áo mỏng, giống như căn bản không cảm thấy lạnh, biểu cảm có chút hoang mang. Tập Lăng Vũ nhíu mày, không nói hai lời đã cởi áo khoác khoác lên người người phụ nữ, đầu tiên che kín cô không để gió thổi tới, sau đó mới đi đóng cửa sổ lan can.
Xoay người lại, thấy Vy Hiên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, quần áo anh mặc trên người cô rất rộng rãi, nổi bật lên đôi chân trắng nõn thon thả phía dưới…
Hầu kết không tự chủ chuyển động, anh không dời được ánh mắt, ngọn lửa dưới bụng bùng lên.
Đi nhanh tới, mở rộng hai cánh tay ôm chặt cô từ phía sau.
Vy Hiên lo sợ đứng sững, cô không dám động, sợ đụng phải chỗ hiểm.
Tập Lăng Vũ ôm chặt cô, hai cánh tay vòng quanh eo thon của cô, như muốn chặt đứt. Anh chôn đầu giữa hõm vai cô, ngửi mùi hương của cô, thanh mát, ngọt ngào, giống như mùi hoa ngô đồng trong đêm.
“Tôi rất muốn, muốn em…” Anh thì thầm, như một con thú bị giam cầm, bị ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt dục vọng tra tấn.
Anh dứt khoát hung hăng xé rách lớp màng ngăn cách giữa hai người, dùng dục vọng trắng trợn để nói cho cô biết, khát vọng nơi sâu thắm nhất đối với phụ nữ, chính là dã man trực tiếp như vậy! Đó là nỗi đau tới tận xương cốt!
Ôm vòng cơ thể cô, đầu cúi càng thấp: “Nhưng…sợ em sẽ không thích…”
Cô chấn động, lưng dán chặt người anh, cảm thấy nhịp tim đập nhanh chóng của anh.
Anh thật sự sợ.
Vì muốn chứng minh với cô mình sớm đã là đàn ông, anh còn trẻ, dùng phương pháp hoang đường nhất kích động nhất!
Thậm chí, lần đầu tiên run rẩy tay chân trước mặt phụ nữ.
Vy Hiên mở to đôi mắt, có chút ướt át.
“Tôi…sau này sẽ không có người phụ nữ khác nữa.” Anh cực kỳ không tự nhiên thề thốt với cô, vì trước giờ chưa từng nói những lời thế này, nên có chút lắp bắp ngượng ngùng.
Một người đàn ông có thể thề lời yêu suốt đời, không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, anh trước nay chưa từng nuốt lời.
“Tôi chỉ muốn em là đủ rồi.” Giọng nói chui vào tai cô, từng chút rung động tim cô.
Anh bắt đầu hôn cô, từ dái tai xuống cổ, từ dò xét ban đầu tới cuồng nhiệt khó cản.
Vy Hiên không thể động đậy, sắc mặt dần trắng bệch, ánh mắt run rẩy hoảng loạn, hai tay kháng cự, nắm chặt cánh tay anh, móng tay đâm vào da thịt.
Những hình ảnh vụn vặt trong đầu, dần trở nên rõ ràng…
Phòng tạp vụ, chất đầy tượng thạch cao, cô gái bị trói trên giường…
Vết thương chồng chất.
Mở đôi mắt mơ hồ, kinh hoảng nhìn thấy người đàn ông say khướt đi tới gần, trong tay cầm dao điêu khắc, sáng bóng dưới ánh đèn…
Sự đau đớn trong ký ức, như một ký hiệu tà ác, xúc giác đen tối bò khắp toàn thân, trong thoáng chốc đã ăn tươi nuốt sống.
“Đừng đụng vào tôi!” Vy Hiên phản ứng kịch liệt xoay người lại, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, chạy xiêu vẹo vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Trước ngực mất đi độ ấm vốn có, vòng ôm trống rỗng của Tập Lăng Vũ đột nhiên bị sự lạnh lẽo xâm chiếm.
Anh ngẩng đầu, nhìn phương hướng cô trốn chạy, đôi mắt đen thẳm, tổn thương…cô tràn đầy chán ghét kháng cự, còn đau hơn so với dùng dao đâm vào ngực anh!
Trong ngực đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, chỉ có hủy diệt mới có thể xả hết!
Nhưng, trong lòng lại vô cùng đau đớn, căn bản là không nỡ. Cho nên, anh chỉ có thể chịu đựng, cắn chặt răng cũng phải chịu đựng.
Trong nhà vệ sinh, hai tay Vy Hiên chống trên lavabo, bất lực rũ đầu xuống, tay phải run rẩy siết thành nắm đấm.
Chuyện đã cách nhiều năm, Trương Thanh Đình tại sao muốn bóc ra vết sẹo xấu xí đó? Rõ ràng đã quen rồi, rõ ràng đã tha thứ rồi, rõ ràng đã khóa chặt chuyện này trong đáy lòng rồi! Tại sao trước mặt anh, cô lại yếu ớt không thể chịu nổi một kích?
Thì ra, cô vẫn thua thời gian.
Lúc này, trên cửa thủy tinh xuất hiện một bóng dáng, cách cánh cửa, anh ở ngoài cửa, cô ở trong cửa.
“Em không thích, tôi sau này sẽ không làm vậy nữa…Nhưng mà, đừng đẩy tôi xa ra như vậy nữa.” Anh nói.
“Tôi chỉ còn em thôi.”
Vy Hiên đỏ mắt, im lặng lắng nghe, cô biết lời này chân thật bao nhiêu, chỉ là, đáng sao?
Anh nói xong thì đi, đi một mạch không chút lưu luyến, không cho cô cơ hội giải thích hay nói rõ. Nhưng mỗi chữ anh để lại, đều nặng nề làm Vy Hiên không cách nào tiếp nhận, gõ vào trong lòng cô.
Tin tức về Tập Lăng Vũ bắt đầu tràn ngập, tỉ suất bạo lộ dày đặc, xem như chứng thực vị trí thái tử bất động sản Danh Sáng. Nhưng bà Tập lại ngồi không yên, bà lập tức gọi hai anh trai tới bàn bạc đối sách.
Trình Tương tức giận nói: “Chính Hãn bây giờ đi tới đâu cũng dẫn theo sao chổi đó! Đây không phải là muốn nói cho tất cả mọi người, công ty tương lai sẽ giao cho cậu ta sao!”
Anh cả Trình ưỡn cái bụng bia tròn vo, không nhanh không chậm nói: “Em gái à, em cũng đừng gấp, cậu ta chỉ là một đứa bé mà thôi, mấy giám đốc trong công ty đều là người của chúng ta, cho dù em rể muốn làm vậy, cũng phải xem những giám đốc khác có đồng ý hay không!”
Anh hai Trình lại cười lạnh lắc đầu: “Mới quay về không bao lâu, đã bắt đầu lôi kéo tạo mối quan hệ khắp nơi, tên nhóc này không đơn giản như vậy. Nếu không mau nghĩ cách tiêu diệt cậu ta, đợi cậu ta đã có căn cơ, vậy thì khó làm rồi!”
Trình Tương vừa nghe, lập tức nói: “Công ty là của Hạc Minh con trai em! Cậu ta nghĩ cũng đừng nghĩ!” Nói rồi, bà ta nhìn anh hai Trình: “Anh hai, anh có nhiều cách nhất, anh mau nghĩ cách đi!”
Anh hai Trình nhắm mắt một chút, suy tư hồi lâu, nói: “Em rể bây giờ có ý xây dựng hình tượng cho cậu ta, nếu truyền thông biết, vị thiếu gia này đã vào cục cảnh sát hai lần…”
Mắt Trình Tương sáng lên: “Đúng rồi! Chúng ta có thể làm bại lộ toàn bộ chuyện xấu của cậu ta! Chính Hãn dù là người không quá sĩ diện, xem anh ấy còn sao có thể giữ đứa con trai mất mặt này ở bên cạnh!”
Bà ta càng nghĩ càng vui vẻ, thúc giục nói: “Anh hai, chuyện này giao cho anh và anh cả! Lập tức đi làm, càng nhanh càng tốt!”