Trước khi khai trương, Thạch Chí Kiên đã có những cuộc trò chuyện riêng với những ông chủ cung ứng ngũ cốc, hỏi về giá cả, chất lượng và phương thức thanh toán.
Tổng cộng có tám người cung ứng.
Cuối cùng, Thạch Chí Kiên chọn một trong tám người.
Ông chủ tên Tất Phát Đạt, cửa hàng của hắn được gọi là cửa hàng tạp hóa Phát Đạt.
Khi Tất Phát Đạt nghe nói mình được Thạch Chí Kiên chọn trúng, trở thành đối tác của nhà máy mì ăn liền, trong lòng mừng như điên.
Tất Phát Đạt là người giàu kinh nghiệm làm ăn.
Khi đến, hắn liếc mắt một cái từ trong ra ngoài nhà máy mì ăn liền, cực kỳ to lớn, chiếm diện tích năm trăm mẫu, mười dây chuyền sản xuất, hơn một nghìn nhân viên.
Tương lai sẽ cần bột mì, dầu ăn, gia vị không thể tính toán được.
Nếu có thể thuận lợi ký kết, như vậy cửa hàng tạp hóa Phát Đạt sẽ không cần lo lắng việc phát tài trong tương lai.
Ba giờ chiều, trong văn phòng giám đốc tạm thời, Thạch Chí Kiên một lần nữa hẹn riêng Tất Phát Đạt.
Mặc dù Tất Phát Đạt không phải lần đầu tiên gặp mặt Thạch Chí Kiên nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cảm khái mức độ trẻ tuổi của đối phương.
Nhưng Thạch Chí Kiên càng trẻ tuổi, Tất Phát Đạt lại càng vui vẻ.
Những người trẻ tuổi thường là những kẻ háo thắng, sau này không giữ được bình tĩnh, dễ bị những kẻ già đời, lão giang hồ như bọn hắn ăn hiếp.
Thạch Chí Kiên không thèm để ý đến việc Tất Phát Đạt dò xét mình.
Hắn ngồi trên chiếc ghế rất bình thường, tư thái cực kỳ giống ông chủ.
Hắn ném một điếu thuốc Marlboro về phía Tất Phát Đạt: “Hút thuốc không?”
Tất Phát Đạt vội khoát tay: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Thạch Chí Kiên tự mình lấy một điếu, bật lửa đốt: “Ông chủ Tất, ngươi có biết tại sao ta lại chọn ngươi không?”
“Ơ, cái này… có thể là do ta và ông chủ Thạch có duyên với nhau.”
“Ha ha, ngươi xem cái này trước đi.” Thạch Chí Kiên bắt chéo chân, thở ra một làn khói, giao phần tài liệu trước mặt cho Tất Phát Đạt.
Tất Phát Đạt tiếp nhận, xem qua một chút, không khỏi sững sờ.
Trên đây là báo giá cung cấp cho Thạch Chí Kiên của bảy nhà cung cấp khác, còn có chất lượng của bột mì và dầu ăn.
Tất Phát Đạt không nhịn được lau mồ hôi rịn ra trên trán.
Bởi vì bên trên còn có một cửa hàng báo giá thấp hơn hắn, thậm chí còn có cửa hàng có chất lượng bột mì tốt hơn của hắn.
“Ta không hiểu.” Tất Phát Đạt nhìn Thạch Chí Kiên, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Nếu đã có giá cả thấp hơn, còn có chất lượng tốt hơn, tại sao ngươi lại chọn ta?”
Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc rất nhịp nhàng: “Ngươi lo lắng sao? Vậy ngươi hãy nhớ kỹ cảm giác này.”
Thạch Chí Kiên chồm người qua, ánh mắt sắc bén: “Ngày mai nhà máy của ta sẽ khai trương.
Việc ngươi cần làm là làm tốt vai trò người cung cấp hàng của ngươi, đừng giở trò gì ở đây.
Bởi vì ta có thể tìm người thay thế ngươi bất cứ lúc nào.”
…
Tất Phát Đạt dùng khăn tay lau trán, biểu hiện lạ thường rời khỏi văn phòng của Thạch Chí Kiên.
Lúc này, hắn không còn cảm khái Thạch Chí Kiên trẻ tuổi nữa.
Đó là một tồn tại vô cùng kinh khủng.
Đối phương có thể hiểu tâm lý con người hơn cả một kẻ già đời như hắn.
Thạch Chí Kiên đuổi Tất Phát Đạt đi, dựa lưng vào ghế bắt đầu suy nghĩ đến việc khai trương vào ngày mai.
Bây giờ mọi thứ trong nhà máy đã sẵn sàng, công nhân đã được đào tạo, máy móc đã được sửa lỗi và các nhà cung cấp đều đã sẵn sàng., thậm chí cả sân khấu dùng cho buổi khai mạc ngày mai, đội múa lân được thuê và ghế VIP được mời cũng đã được xác nhận.
“Hiện tại chỉ còn thiếu pháo hoa nữa mà thôi.
Lễ khai trương chắc hẳn sẽ hoành tráng! Tiếng nổ lách tách khắp nơi, thế là đủ năng lượng rồi.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, có người gõ cửa: “Ông chủ Thạch, bên ngoài có người tìm.”
Thạch Chí Kiên không thèm để ý, cho rằng là một nhà cung cấp hàng hóa khác.
Dù sao nhà máy sản xuất mì ăn liền cũng là một miếng thịt lớn, không ai có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Thạch Chí Kiên cố ý lề mề một chút, sau đó hắn mới ung dung rời khỏi văn phòng với điếu thuốc trên miệng.
Từ khoảng cách thật xa, hắn đã nhìn thấy một chiếc Ford màu đen đậu trước cửa nhà máy với biển số 555.
Thạch Chí Kiên giật mình, đây không phải xe của thanh tra Lôi Lạc sao?
Quả nhiên, trong lúc Thạch Chí Kiên nhìn chằm chằm chiếc xe, cửa xe mở ra, là cấp dưới của Lôi Lạc Trần Tế Cửu bước xuống.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi hoa, lưng dựa vào xe, ngoắc ngoắc ngón tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bước qua chào hỏi: “Cửu ca, ngọn gió nào đưa ngươi đến đây thế?”
Trần Tế Cửu bĩu môi nói với hắn: “Lạc ca đang chờ ngươi trong xe.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc một gói thuốc ném cho Trần Tế Cửu: “Vậy ngươi hút thuốc trước đi.”
Trần Tế Cửu tiếp nhận gói thuốc, hắn nhìn nhãn hiệu: “Marlboro sao? Ngươi có loại thuốc nào ngon hơn không?”
Ngay cả Marlboro mà cũng chê? Thanh tra thời này cũng ngầu quá nhỉ.
Thạch Chí Kiên mở to mắt nói: “Chờ ta phát tài rồi nói sau.” Sau đó hắn bước vào trong xe.
Thanh tra Lôi Lạc đang ngồi trong xe, trong tay cầm một điếu xì gà chưa đốt, mặt ủ mày chau chẳng khác nào chết cha chết mẹ, hoàn toàn không biết Thạch Chí Kiên lên xe.
“Lạc ca, tìm ta có chuyện gì không?” Thạch Chí Kiên hỏi.
Lúc này, Lôi Lạc mới bừng tỉnh từ trong suy nghĩ.
Hắn nhìn Thạch Chí Kiên, cảm thán: “Cha của ngươi đúng là linh thật.”