Loan Tử, đường Lạc Khắc.
Địa bàn Hồng Nghĩa Hải.
Trương Cửu Đỉnh cầm ba cây nhang, đánh diêm để đốt, sau đó dùng tay quạt đầu nhang cho tắt lửa.
Tiếp theo, hắn lùi lại hai bước, lạy ba lạy trước bài vị lão tổ Hồng Nghĩa Hải.
Lúc này, hắn mới bước lên, biểu hiện cung kính cắm nhang vào lư hương.
“Đỉnh gia, tình huống cụ thể là như vậy.
Hiện tại đám người Đại Thanh Hùng đã đi theo Thạch Chí Kiên lăn lộn, hoàn toàn không để ngươi vào mắt.”
Người nói chuyện là người đã đi theo bên cạnh Trương Cửu Đỉnh, tên Cẩu Tử Ba.
Mỗi khi bên kia có động tĩnh gì, Cẩu Tử Ba sẽ báo cáo tình huống cho Trương Cửu Đỉnh.
“A Long A Hổ đâu? Hai người bọn hắn phản ứng như thế nào?” Giọng điệu của Trương Cửu Đỉnh vô cùng lãnh đạm, không hề có chút tức giận nào.
“Hai tên kia có cùng suy nghĩ với Đại Thanh Hùng, xem tên họ Thạch như lão đại.
Uổng công bình thường Đỉnh gia đối xử với bọn hắn không tệ.
Đúng là kẻ phản bội.”
Cẩu Tử Ba nuốt nước bọt.
Hắn có chút đoán không ra tâm tư của Đỉnh gia.
Trương Cửu Đỉnh mỉm cười lạnh lùng: “Ba nghìn người của Hồng Nghĩa Hải chẳng lẽ đều đồng tâm với tên họ Thạch?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.
Mọi người đều sùng kính Đỉnh gia ngươi.
Giống như ta, ta rất tôn kính và sùng bái lão nhân gia ngươi.”
“Thật sao?” Trương Cửu Đỉnh nhìn thẳng vào mắt Cẩu Tử Ba.
Cẩu Tử Ba rụt cổ lại, cảm thấy ánh mắt của Đỉnh gia quá lạnh lùng, dường như có thể nhìn thấu tâm can của hắn.
“Mặc kệ là thật hay giả, Hồng Nghĩa Hải trước kia họ Trương, sau này vẫn họ Trương.
Họ Thạch hắn muốn lấy Hồng Nghĩa Hải, nhất định phải hỏi Trương Cửu Đỉnh ta trước.”
Cẩu Tử Ba run lên, chỉ cảm thấy Đỉnh gia quá bá khí.
Lúc này, ánh mắt của Trương Cửu Đỉnh nhìn hàng chữ trên điện thờ tổ sư.
Trung nghĩa nhân hiếu,
Nghĩa khí thiên thu.
…
Du Ma Địa, địa bàn Hòa Ký.
Đường lâu phục cổ.
Chấn Quốc Long nhắm mắt ngồi trên xích đu nghe hát.
Người hát là một tiểu hoa đán trang điểm rất nhẹ nhàng.
Nàng hát: “Hẻm Ô Y đâu rồi họ Vương? Hồ Mạc Sầu đêm đêm quỷ khóc? Đài Phượng Hoàng chim kiêu gào rít…”
Một tay của Chấn Quốc Long vỗ nhẹ vào thành xích đu, đồng bộ với nhịp điệu.
Lúc này, Lê Khoát Hoa bước vào, nói khẽ bên tai của hắn: “Hồ Tu Dũng đã bỏ bến tàu Loan Tử, quay sang đi theo tên họ Thạch, đồng thời còn đồng ý làm đội trưởng đội bảo vệ cho hắn.”
Chấn Quốc Long mở mắt, thái độ khó hiểu: “Hồ Tu Dũng rất trung thành với ta, từng vì ta mà ngồi tù ba năm.
Bây giờ, hắn là người bết bát nhất trong ngũ hổ tướng.
Không ngờ hiện tại hắn lại càng bùn nhão không dính tường.”
Lê Khoát Hoa nói: “Long gia, ý của ngươi là…”
“Đường là do hắn chọn, có thể bay lên cao là tốt nhất.
Nếu không được, hắn cũng không thể trách ta.”
“Còn nữa, tên họ Thạch kia quả thật có chút thú vị, tuổi còn trẻ mà đã có tâm cơ như thế.
Lần này ngay cả Hòa Ký cũng tính kế vào luôn.”
Ánh mắt Chấn Quốc Long hiện lên ánh sáng.
“Ta ngược lại muốn xem xem tiếp theo tên hậu bối này còn có thể chơi được chiêu gì nữa.”
Lê Khoát Hoa cảm thấy lạnh trong lòng, khom người chậm rãi lui ra ngoài.
Tay áo dài của tiểu hoa đán tiếp tục vung vẩy, giọng hát to rõ: “Núi tàn mộng thành sự thật, cảnh cũ khó bề dứt bỏ, không tin nổi giang sơn thay đổi.
Hát khúc ca thương Giang Nam cho đến già.”
Chấn Quốc Long một lần nữa nhắm mắt lại, lắc lư chiếc xích đu, thì thầm: “Hát khúc ca thương cho đến già.
Thạch Chí Kiên? Cái tên rất hay!”
Nguyên Lãng, nhà máy mì ăn liền Thạch thị.
Hiện tại, số lượng nhân viên nhà máy theo kế hoạch của Thạch Chí Kiên đã tuyển đủ.
Đội vận tải ba trăm người, do Đại Thanh Hùng của Hồng Nghĩa Hải dẫn đầu.
Đội bảo vệ ba trăm người, do Hồ Tu Dũng của Hòa Ký dẫn đầu.
Ngoài ra còn có hơn một nghìn công nhân kỹ thuật, tạm thời do người anh em tốt của Thạch Chí Kiên là Đinh Vĩnh Cường dẫn đầu.
Tin tức nhà máy nhận đủ nhân viên đã lan truyền khắp nơi nhưng vẫn có người chạy đến xin việc.
Tuy nhiên, nhờ sự kiện tuyển dụng ở thôn Vi trước đó, ngoại trừ thôn Vi, những thôn khác ở Nguyên Lãng cũng có thôn dân chạy đến xin việc.
Dù sao, tiền lương ba trăm tệ cũng không phải con số nhỏ.
Nông dân không cần đi làm xa cũng có thể kiếm được, đương nhiên bọn hắn phải nắm chắc cơ hội.
Ban đầu, Thạch Chí Kiên dự định xây dựng mười dây chuyền sản xuất với công nhân hơn một nghìn người.
Hiện tại, người đến xin việc ngày càng nhiều, đã sớm vượt qua dự trù trước đó.
Lúc trước, Thạch Chí Kiên đau đầu vì không tuyển được người.
Bây giờ hắn lại đau đầu vì quá nhiều người xin việc.
Dựa theo danh sách Đinh Vĩnh Cường đã thu thập, hiện tại đã là một nghìn tám trăm người.
Thạch Chí Kiên không phải người làm từ thiện.
Nhiều người như thế, hắn chỉ có thể chọn người làm giỏi thôi.
Sức khỏe tốt.
Biết chữ.
Còn có tướng mạo đẹp mắt.
Chỉ những thứ này, cái còn lại không cần.
Đinh Vĩnh Cường tốt bụng, ra sức giải thích nguyên nhân cho những người bị từ chối.
Những người kia chửi hắn ầm ĩ, mắng hắn là kẻ dối trá và khốn nạn.
Đinh Vĩnh Cường khổ không thể tả, chỉ có thể chờ tin tức từ trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh, giúp cho hắn thoát khỏi khổ ải.
Bên này của Thạch Chí Kiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không ngừng chiêu đãi khách ăn tối và gặp gỡ các đối tác kinh doanh hợp tác với nhà máy.
Đúng như Thạch Chí Kiên đã phỏng đoán, sau khi hắn tuyên bố thành lập nhà máy mì ăn liền, các nhà cung cấp bột mì, ngũ cốc, dầu và gia vị đã trực tiếp đến gặp hắn, mong muốn thiết lập mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Thạch Chí Kiên.
Nói một cách thẳng thắn, các nhà cung cấp này sẵn sàng cung cấp nguyên liệu thô cho nhà máy sản xuất mì ăn liền và có thể quyết toán sau.