Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 63





“Hừ, ngươi đúng là nhàm chán, lại tập trung vào phần dưới của ta.” Từ Thế Huân đỏ mặt, vội cúi đầu kéo khóa quần lại, lúc này mới ngẩng đầu nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi nhìn thấy rồi?”
Thạch Chí Kiên ừm một tiếng: “Nhìn thấy, màu đỏ.”
“A, là màu bản mệnh của ta năm nay.”
“Hiểu rồi, ngay cả quần áo cũng màu đỏ.”
Từ Thế Huân ho khan hai tiếng, nữ nhân viên phục vụ lập tức mang café đến.
Đợi nhân viên phục vụ mang café đến xong, Từ Thế Huân mới nói: “Dựa theo số học mà nói, vận mệnh năm nay của ta rất kém.”
“Kém bao nhiêu? Tam thiếu ngươi có ăn có uống, ngươi còn không vừa lòng?”
“Thế ngươi nói sao?” Từ Thế Huân nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi thỏa mãn sao? Thắng tiền đua ngựa, bây giờ thì chuẩn bị khởi công nhà máy.”
“Ta thấy tam thiếu cũng không phải là người dễ thỏa mãn.” Thạch Chí Kiên dụi điếu thuốc, múc một thìa đường khuấy café.
Từ Thế Huân mỉm cười.

Người thông minh không cần giải thích quá nhiều.
“A Kiên, nghe nói tối hôm qua ngươi giúp người của Hồng Nghĩa Hải lấy được bến tàu Loan Tử?”
“Tối hôm qua tam thiếu ác chiến suốt đêm, không ngờ tai thính mắt tinh như vậy.”
“Đừng chê cười ta.

Nói thật, ngươi có nghĩ đến giao bến tàu cho ta không?”
“Năm trăm nghìn, ngươi đưa tiền trước cho ta.” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn Từ Thế Huân.
Từ Thế Huân mỉm cười: “Ngươi đúng là cái tên tham tiền.


Ta thiếu được không?”
“Vì sao? Ngươi là tam thiếu gia của Từ gia.

Năm trăm nghìn còn để thiếu, nói ra sẽ mất thân phận đấy.”
“Tóm lại ta thiếu số tiền này trước, trong vòng một tháng ta sẽ thanh toán.

Cùng lắm ta ghi phiếu nợ cho ngươi.

Đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi cả gốc lẫn lãi là sáu trăm nghìn.”
“Tam thiếu thật hào phóng, giúp cho ta trong vòng một tháng kiếm được một trăm nghìn.”
“Ngươi là người thông minh, ngươi hẳn hiểu được nỗi khổ tâm tại sao ta lại làm như vậy.”
“Thật ngại quá, ta không biết.”
Từ Thế Huân trừng mắt: “Tuy ta là cậu ấm nhưng bây giờ ta đang rất nghèo.

Ta nói thật với ngươi, gần đây ta vừa mua lại một vũ trường, đối diện với Lệ Trì.

Ta muốn cạnh tranh với Lệ Trì.”
Thạch Chí Kiên ngạc nhiên hỏi: “Từ lúc nào tam thiếu có hứng thú với vũ trường vậy?”
“Còn không phải vì ngươi sao?” Từ Thế Huân oán giận nói: “Lần trước, ngươi để cho mấy người Tiểu Hồng Hà mặc sườn xám nhảy múa, ta cảm thấy bị nghiện đến mức phải mua lại một vũ trường.

Còn nữa, ngươi nói cái gì là múa theo kiểu con thỏ, múa theo kiểu con mèo gì đó, còn có múa cột, ta muốn thực hiện hết tất cả, kiếm một món hời.

Ngươi biết không, Hồng Kông có rất nhiều lão đại háo sắc, chịu bỏ tiền.

Chỉ cần ngươi có ý tưởng, chắc chắn buổi biển diễn sẽ rất thành công.”
Thạch Chí Kiên lập tức thay đổi cách nhìn đối với Từ Thế Huân, không ngờ vị công tử ca này lại có đầu óc đến như thế.
“Ngoài ra, ta còn chuẩn bị thuê Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn tiếng tăm lừng lẫy đến đó, để nàng biểu diễn tại vũ trường của ta.

Đến lúc đó, với danh tiếng và tài năng của nàng, cộng với ý tưởng độc đáo của ngươi, kinh doanh của vũ trường không muốn nổi cũng khó.” Từ Thế Huân càng nói càng hăng.
“Cho nên, bây giờ trong tay ta không có tiền.

Ta đã đầu tư hơn một triệu vào câu lạc bộ khiêu vũ rồi.


Ngay cả tên của nó ta cũng đã nghĩ xong, là vũ trường Bobo.”
“Vũ trường Bobo?” Thạch Chí Kiên cau mày: “Có hàm nghĩa gì không?”
“Cũng chẳng có hàm nghĩa gì, tại nó là tên con chó xù mà ta nuôi.”
Thạch Chí Kiên im lặng.

Thiếu gia làm việc đúng là thú vị.
“Ngoài ra, A Kiên, điều này cũng tốt cho ngươi đấy.

Ý tưởng khiêu vũ là do ngươi nghĩ ra, cho nên ta dự định cho ngươi tham gia cổ phần.

Sau khi vũ trường đưa vào hoạt động, 10% cổ phần sẽ là của ngươi.

Tính ra ngươi cái gì cũng không cần làm, lại có thể kiếm được một trăm nghìn.

Sao, thấy sướng không?”
Thạch Chí Kiên bắt chéo chân, bưng tách café lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Từ Thế Huân: “Ta thật cái gì cũng không cần làm?”
Dưới ánh mắt sắc bén của Thạch Chí Kiên, Từ Thế Huân không thể không nói: “Thật ra ngươi chỉ cần làm một chút việc, là giúp ta huấn luyện những cô vũ nữ đó.”
“Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được?”
“Cũng chẳng còn cách nào.

Ai bảo ngươi có nghiên cứu về lĩnh vực đó.

Ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi, nhất là cái múa cột, ngươi nhất định phải giúp ta sáng tạo ra.”
“Ta sáng tạo cái đầu ngươi đấy.” Thạch Chí Kiên không ngờ hắn lại trở thành đạo diễn ca múa.

“Năm trăm nghìn tiền nợ bến tàu, ta ghi phiếu nợ sáu trăm nghìn cho ngươi.

Ngay lúc này.”
Từ Thế Huân nói là làm, tiện tay cầm xấp hóa đơn trên bàn, rẹt một tiếng xé một tờ, lại lấy bút ra viết xuống phiếu nợ sáu trăm nghìn, sau đó ký tên rồi đưa cho Thạch Chí Kiên: “Ta cam đoan không thiếu một đồng.”
Thạch Chí Kiên tiếp nhận phiếu nợ, nhìn qua một lần rồi nhét vào túi.

Loại thiếu gia xem trọng chữ tín còn hơn mạng như Từ Thế Huân, hắn tuyệt đối không quỵt nợ.

Cho dù là phiếu nợ viết trên hóa đơn ăn uống cũng vậy.
Từ Thế Huân thấy Thạch Chí Kiên nhận lấy phiếu nợ, không khỏi thở phào một hơi.

Hắn bưng tách café lên nhấp một ngụm: “Chuyện của bến tàu ngươi đừng nói với ai.

Ta sợ đại ca ta sẽ nhúng tay vào.”
Thạch Chí Kiên nghiêm túc nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn trả bến tàu lại cho đại ca của mình?”
Từ Thế Huân đặt tách café xuống: “A Kiên, ngươi là người thông minh, ngươi chắc sẽ hiểu ta nói cái gì.

Tham dự quá nhiều đối với ngươi không có chỗ tốt.”