Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 62





Sỏa Cường không lên tiếng.
Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ miệng ngậm tăm, trợn mắt há mồm, trong lòng tự nhủ.

Ba lần! Chiếc xe Bentley đã chở Kiên ca ba lần.

Có vẻ như mối quan hệ giữa Từ tam thiếu và Kiên ca rất bền chặt.
….
A Tường cũng cảm thấy thiếu gia nhà mình có quan hệ quá “thân thiết” với Thạch Chí Kiên.
Hắn ngồi ở ghế lái phía trước, không khỏi liếc nhìn Thạch Chí Kiên qua kính chiếu hậu.
A Tường suy nghĩ nát óc cũng không biết tại sao tam thiếu lại bảo hắn đến đón Thạch Chí Kiên.
Trước đó, tam thiếu cũng có không ít bạn nhưng không ai có được đãi ngộ như Thạch Chí Kiên.
Dù sao A Tường cũng là “tùy tùng” của cậu ấm nhưng lại lái xe chở Thạch công tử.

Người không biết còn tưởng rằng hắn là tài xế của Thạch công tử.
A Tường thì thầm suốt chặng đường, rồi nhanh chóng lái xe đến khách sạn Peninsula nằm ở Cửu Long.

Khách sạn Peninsula là một trong những khách sạn hàng đầu ở Hồng Kông trong thời đại này, không chỉ là thiên đường cho giới nhà giàu mà còn là sự lựa chọn hàng đầu của các khách Vip nước ngoài khi đến thăm Hồng Kông.
Khách sạn này được hoàn thành và khai trương vào năm 1928.

Chỉ riêng chi phí xây dựng đã tiêu tốn ba triệu đô la Hồng Kông, một mức giá cao ngất trời nếu xét theo giá hàng hóa cách đây bốn mươi năm.
Lúc này, dưới sự dẫn đầu của A Tường, Thạch Chí Kiên đi theo hắn đến quán cà phê Sunlight trên tầng ba của khách sạn Peninsula.
Quán cà phê nằm ở ban công sân vườn tầng 3, trên ban công có mấy chiếc dù che nắng, nam nữ mặc vest, thắt cà vạt ngồi dưới ô, tắm nắng, ngắm cảnh và uống cà phê.
Một ban nhạc phương Tây chơi đàn violin bản Carmen gần đó.

Những người phục vụ trong trang phục hầu gái đi vòng quanh mang theo đồ uống.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy Từ Thế Huân Từ tam thiếu từ đằng xa.

Từ Thế Huân mặc một bộ vest màu đỏ tươi, rất dễ thấy tựa vào dưới chiếc ô ở phía Đông của ban công, lười biếng ngáp dài.

Lợi dụng các quý ông quý bà không chú ý, hắn móc lỗ mũi, sau đó mím môi một cách thờ ơ.
Thạch Chí Kiên bước qua.

Còn chưa đến trước mặt Từ Thế Huân, hắn đã nhìn thấy Thạch Chí Kiên, vội vàng ngồi thẳng, giơ cánh tay lên ngoắc ngoắc đối phương.
“Tam thiếu, tại sao ngươi lại có nhã hứng đến đây uống café vậy?” Thạch Chí Kiên mỉm cười ngồi xuống đối diện Từ Thế Huân.
Từ Thế Huân búng tay với nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, chỉ vào bàn: “Thêm một ly Cappuccino.

Cảm ơn!”
Sau đó, hắn lấy một điếu thuốc đưa cho Thạch Chí Kiên: “Nhìn tình huống của ta là có thể biết.

Ta vừa mới tỉnh dậy sau khi thức khuya đêm qua, chán quá!”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nói ngươi cũng không tin, đến bây giờ ta còn không biết bây giờ là buổi sáng hay là giữa trưa nữa.

Ngươi ăn gì chưa? Chi bằng ăn “sáng” với ta nhé.”
Thạch Chí Kiên lấy một que diêm, cười nói: “Ta đến đây là để ăn chực.


Nghe nói món bít tết ở nhà hàng Tây này rất ngon.”
“Ngươi biết nhìn hàng đấy.” Từ Thế Huân mỉm cười: “Ở đây thịt thăn bít tết rất ngon.”
Thạch Chí Kiên sờ cả nửa ngày mới phát hiện mình không mang theo diêm.

Hắn hỏi Từ Thế Huân: “Có bật lửa không?”
Từ Thế Huân kinh ngạc hỏi lại: “Bật lửa? Từ trước đến nay ta không bao giờ mang theo bật lửa.

Lúc nào cũng là tên A Tường giúp ta đốt thuốc.

Đúng rồi, A Tường đâu? Hắn chết dí ở đâu rồi?”
A Tường tự cho rằng mình thông minh, nghĩ tam thiếu gia và Thạch Chí Kiên hẹn gặp riêng, vì thế hắn đã tránh mặt.
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ đứng lên, bước đến gần một cô gái tóc vàng ở bàn bên cạnh, chào nàng bằng tiếng Anh rất thành thạo, hỏi nàng có thể mượn một que diêm không.
Nữ nhân nước ngoài đội một chiếc mũ chóp có gắn lông vũ, trong miệng ngậm điếu thuốc Rothman mảnh, tư thế điêu luyện, nhìn như một người hút thuốc lâu năm.
Các cô gái nước ngoài cũng thích những chàng trai đẹp trai, đặc biệt là Thạch Chí Kiên, khí chất không tầm thường.

Nàng lập tức móc que diêm đưa cho Thạch Chí Kiên, thuận tiện còn nháy mắt với hắn một cái.
Thạch Chí Kiên cầm lấy que diêm, đang định khoe với Từ Thế Huân, đã thấy Từ Thế Huân ngồi trên ghế với hộp diêm trên tay lắc lắc với vẻ mặt đắc ý, là diêm mà quán cafe chuẩn bị miễn phí cho khách.
Thạch Chí Kiên nhún vai châm một điếu thuốc, nói chuyện thêm vài câu với cô gái ngoại quốc khiến nàng cười khúc khích, sau đó lễ phép cúi chào tạm biệt rồi trở về chỗ ngồi.
“Ngươi đã nói gì với cô gái ngoại quốc đó? Nhìn nàng lẳng lơ vô cùng, trước ngửa sau hợp, thiếu chút nữa phun ra cả nước ra.”

“Ta nói với nàng nếu nàng thích ngươi, ta sẽ giới thiệu ngươi với nàng.”
“Chà, không ngờ ngươi vì một que diêm mà bán đứng anh em?” Từ Thế Huân làm bộ giận dữ.
“Còn nữa, Từ Thế Huân ta là nam nhân Trung Hoa đỉnh thiên lập địa, không thích gái Tây.

Các nàng lẳng lơ lắm.

Trên người có mùi dâm đãng, tắm bao nhiêu lần cũng không rửa sạch được.”
Thạch Chí Kiên bó tay nhìn Từ Thế Huân biểu diễn.

Hắn nhả ra một vòng khói: “Rửa không sạch thì giữ lại.

Dù sao nàng và ngươi cũng chẳng khác gì nhau, vừa vặn tạo thành một đôi.”
Từ Thế Huân trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Không cho phép ngươi nói như vậy? Ta dâm đãng chỗ nào?”
Thạch Chí Kiên nhếch miệng, tay kẹp điếu thuốc chỉ vào đũng quần của Từ Thế Huân: “Vậy thì ngươi kéo khóa quần lên trước đi.”