Trọng Sinh Nữ Phụ Lạnh Lùng, Nam Chính Mau Tránh Xa

Chương 45




Câu nói của anh vừa dứt, mặt cô đã nóng bừng lên.

" Anh cút cho tôi! "

Cũng là lúc cô phát hiện ra mình đang trong vòng tay của anh, cô vội đẩy anh ra, nhưng anh lại nhất quyết không buông.

Nếu là bình thường thì cô phải cho anh một cái tát mới đúng chứ, nhưng cô Lại nhận ra mình không nỡ đánh anh.

" Rốt cuộc thì tôi đã đồng ý chuyện gì? "

Sở Y Lâm tức giận quay mặt qua chỗ khác

" Em hôn tôi một cái, tôi nói cho em "

Lục Bá Đình ngồi thư thả ra điều kiện với cô, nhìn thấy cảm xúc của cô bị mình làm cho rối loạn, anh càng khẳn định trong lòng cô đã có anh.

" Nếu không nói thì tôi cũng không muốn biết nữa "

Sở Y Lâm cương quyết, sao có thể để anh uy hiếp được.

" Được, vậy chúng ta tiếp tục nào! "

Anh như một con sói dũng mãnh vồ lấy Sở Y Lâm ngã xuống giường.

" Anh làm gì đấy? "

Sở Y Lâm nằm dưới thân anh, hai tay chống vào lòng ngực của anh, mỗi lần vào tư thế này lại khiến cô nhớ về đêm đó, tim đã đập loạn lên.

" Lâm Nhi, lẽ nào em không biết sao? "

".... "

" Trong lòng em, có tôi mà đúng không? "1

Anh nhìn trực diện vào mắt cô, khiến cho cô cảm nhận được bao nhiêu phần chân tình khi hỏi cô câu này.

" Tôi..." Chính bản thân cô lúc này lại không biết trả lời anh như thế nào, cô do dự như vậy là bởi vì đúng như lời anh nói sao? trong lòng cô có anh!

" Lâm Nhi, trước đây là tôi không tốt, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không muốn để em rời xa tôi "1

" Tôi đã từng nói, tôi sẽ theo đuổi em "

" Em cũng đã đồng ý rằng chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! "

" Em không nhớ sao "

Sở Y Lâm nằm yên dưới người anh, nghe anh nói ra từng câu từng chữ.

Bây giờ cô đã nhớ ra, sau đêm hôm đó, anh đã nói,,đổi ngược lại anh sẽ theo đuổi cô, anh nói,,Chúng ta bắt đầu lại nhé,, rõ ràng thái độ của anh đối với cô đã thay đổi từ ngày hôm đó.

Anh, một tổng tài kiêu ngạo, một trùm của ban phái hắc đạo, lại cẩn thận giúp cô tấm rửa, lúc đó tuy cô đang rất mệt, nhưng cũng mơ hồ nhận ra sự dịu dàng của anh đối với cô.

Để ý đến vết thương dù là nhỏ nhặt nhất, giúp cô bôi thuốc.

Anh thay cô bắt người, để mặc cho cô sử lý, anh thay cô trúc giận, làm cho nhà họ Đường phá sản, dù anh có bận rộn đến đâu, mỗi đêm đều đến tận nơi chỉ để chúc cô ngủ ngon.1

Từng việc anh đã làm, dù không phải điều gì to tát, nhưng nó thực sự đã khiến trái tim cô rung động.

Khoa học đã chứng minh, chúng ta chỉ mất bốn phút để yêu một người, mà càng trốn tránh thì sẽ càng thích.1

" Chúng ta đã có hôn ước, và chuyện tôi và em đã ở bên nhau chính là một định mệnh "

" Lâm Nhi, lẽ nào em không có một chút cảm giác nào đối với tôi sao? "

Đối trước câu hỏi của anh, cô đã thật sự xác định được tình cảm của mình.

Chẳng lẽ đây thực sự là định mệnh? khi cô đến đã làm thay đổi tất cả, vậy... cô đã từ nữ phụ trở thành nữ chính?.

Vậy cô có nên thử mạo hiểm một lần hay không, đặt cược trái tim mình cho anh.

Cô có nên tham lam một chút về tình yêu của anh hay không, hay vì chính bản thân mình hay không?

" Vậy tôi hỏi anh, anh thích là tôi của hiện tại, hay tôi của trước kia? "

Cô muốn biết, thật ra người anh thực sự thích là Sở Y Lâm, hay là linh hồn của Hàn Y Lâm bên trong cơ thể này.

"...Tôi thích một Sở Y Lâm mạnh mẽ kiên cường, cô ấy vì cứu tôi mà bị thương, cùng tôi kề vai sát chiến."

" Còn có...một Sở Y Lâm ăn rồi lại không muốn cùng tôi chịu trách nhiệm " Lục Bá Đình chân thành thổ lộ cùng cô.

Đến lúc này, đôi mắt của Sở Y Lâm đã đỏ hoe ngập nước, người anh thích là Hàn Y Lâm cô, vậy thì cô cũng không muốn trốn tránh nữa, để cô dũng cảm để đối diện với tình cảm mình, dũng cảm yêu anh một lần đi!

" Bá Đình... " Cô đưa tay sờ vào khuôn mặt anh, súc động rơi nước mắt.

" Lâm Nhi ngoan " Anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô.

" Em đừng khóc, tôi sẽ đau lòng! "

Lục Bá Đình áp xuống môi cô một nụ hôn, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Anh thật sự rất vui vì cô đã hoàn toàn chấp nhận anh. khi anh thấy tên họ Tần kia rõ ràng là có ý với cô, trong lòng anh như nổi lên cuồng phong, không ngừng thôi thúc rằng phải giữ lấy cô cho riêng mình, nếu không anh sẽ phải hối hận.

Ánh đèn sáng trong phòng không còn nữa, thay vào đó là ánh sáng mập mờ từ cây đèn ngủ, càng khiến cho không khí bên trong căn phòng thêm mị tình.

Hai con người đang quấn quýt lấy nhau trên giường, quần áo rườm rà đã bị ném sang một bên.

Một cái hôn thật sau cuồng nhiệt lại diệu dàng, khiến cho hơi thở cô như đứt đoạn.

,,Hộc,,hộc,, Khi rời môi nhau, theo sau là những tiếng thở dốc gấp gáp, khiến mọi thứ trở nên ám muội kích tình.

Lục Bá Đình nhẹ nhàng nâng niu cô trong lòng, từng nụ hôn của anh đặt xuống, đánh dấu khắp mọi nơi thân thể của cô.

Anh tham thú mọi thứ, hai tay đặt trên bầu ngực căng tròn của cô, thân thể cô uốn éo theo động tác của anh.

" Bà xả đại nhân thật mê người "1

Anh thì thầm vào tai cô, ngắm nhìn cô dưới thân mình lúc này thật quyến rũ và mị lực.

- -----------