Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 223: Lâm Minh




Tiếng thở thô dát của người đàn ông vang lên, Tần Nhất mắt lạnh nhìn Lâm Hải ở trước mặt cô trình diễn một màn hương diễm sống động.

Chỉ là trong lòng cô có chút hoài nghi, người bị Lâm Hải đặt ở dưới thân kia thật sự là Sở Sở mà tiểu đội Vân Hoán muốn tìm sao? Theo như đám người Vân Hoán nói, tính tình Sở Sở cương liệt, chuyện cô ta không muốn làm không có bất kỳ người nào có thể ép buộc cô ta, cho dù là chết.

Mà Sở Sở trước mặt, cô có thể thấy được khinh thường dưới đáy mắt cô ta, nhưng cô ta lại không có bất kỳ phản kháng, mặc cho người đàn ông trêи người mình muốn làm gì thì làm.

Xem ra cô phải tiếp cận Sở Sở này, Sở Mặc Hòa có nói qua, phía sau tai phải của Sở Sở có một nốt ruồi son nhàn nhạt, chỉ là cô phải tiếp cận cô ta như thế nào đây...

Lâm Hải cũng may còn nhớ rõ nơi này còn có một mỹ nhân, sau một phen đã nghiền, mặc dù không có làm thật, nhưng cũng làm cho gã được thư giải không ít. Gã vẫn để Sở Sở ngồi trêи đùi mình, thanh âm khàn khàn hỏi Tần Nhất vẫn luôn đứng ngơ ngác giữa phòng

"Em tên là gì?"

Tần Nhất sợ hãi nhìn Lâm Hải một chút, mắt phượng ướt sũng giống như nai con nhìn Lâm Hải vừa phát nhiệt một trận.

"Kiều Kiều, tôi tên Kiều Kiều." Tần Nhất mềm mềm nhu nhu nói.

Lâm Hải tà khí cười một tiếng: "Kiều Kiều đúng không, thật đúng là cái tên dễ nghe. Về sau em sẽ ở lại đây, làm người phụ nữ của tôi, nơi này sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám bắt nạt em."

Tần Nhất đang muốn nói chuyện, một giọng nam ôn nhuận vang lên: "Nơi này của Trại chủ đúng là vô cùng thoải mái dễ chịu."

Tần Nhất quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi đến.

Gương mặt trắng trẻo lộ ra góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, con ngươi đen nhánh như hắc diệu thạch thâm thúy hiện ra màu sắc mê người. Hàng lông mày đậm, chiếc mũi cao thẳng, dáng môi tuyệt mỹ, cao quý cùng ưu nhã, mắt phượng xinh đẹp chói mắt toát lên sự nghiêm nghị anh khí, sóng mắt nhìn như yên ả nhưng thật ra lại che giấu ánh mắt sắc bén như ưng.

Lâm Hải thấy rõ người tới, vội vàng lôi kéo Sở Sở cùng nhau đứng lên, mặt mày mỉm cười nói: "Minh đệ, nói bao nhiêu lần rồi, kêu tôi đại ca là được, gọi Trại chủ khách khí quá. Nhưng sao Minh đệ lại tới, không phải nói muốn nghỉ ngơi một phen sao?"



Người này chính là Minh ca sao? Trong mắt phượng của Tần Nhất hiện lên một đạo ám quang, đuôi phượng mỹ lệ giương lên một vòng mỉa mai.

Lâm Minh chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, nhìn ôn nhuận như ngọc, cười yếu ớt: "Ừm, nghe Hứa Ninh nói lần này tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc, cho nên tới xem một chút."

Nói xong, Lâm Minh quay đầu nhìn về phía Tần Nhất. Đợi khi trông thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Tần Nhất, trong mắt phượng ôn hòa hiện lên từng trận kinh diễm.

Tần Nhất trêи mặt tỏ ra ngốc ngốc ngây thơ, nhưng trong lòng cười lạnh không thôi. Người tên Lâm Minh này không đơn giản, thoạt nhìn như ôn nhuận, kì thực rất lạnh lùng, nhìn như kinh diễm, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.

Trong lòng Lâm Hải kinh ngạc, gã biết người em trai này của mình không gần nữ sắc, trước đó gã kín đáo hay công khai đưa cho Lâm Minh không ít phụ nữ, ai ngờ Lâm Minh đều thấy chướng mắt.

Nhưng Kiều Kiều này hình như có chút không giống.

Lâm Hải vẫn cười như cũ, yêu thương nhìn Lâm Minh: "Thế nào, Minh đệ coi trọng Kiều Kiều? Nếu Minh đệ thích, vậy thu cô ta đi."

Tần Nhất rõ ràng cảm nhận được lúc Lâm Minh nghe được cái tên Kiều Kiều này, mắt phượng dừng một chút.

"Kiều Kiều sao, quả nhiên là người còn yêu kiều hơn hoa. Nếu đại ca đã chịu nhịn đau cắt thịt, vậy tôi liền nhận lấy." Lâm Minh hướng Lâm Hải nói.

Lâm Hải vung tay lên: "Vậy mới đúng chứ. Minh đệ, đàn ông dù sao vẫn không nên bạc đãi chính mình, Kiều Kiều này liền cho Minh đệ."

"Cảm ơn đại ca." Lâm Minh nói lời cảm ơn với Lâm Hải, sau đó liền muốn mang theo Tần Nhất rời đi. Ai ngờ Sở Sở một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

"Lâm Minh, Kiều Kiều là người Trại chủ nhìn trúng trước, anh đoạt người như thế không tốt lắm đâu."