Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 222: Lâm Hải




Tần Nhất nhìn qua gian phòng lớn trước mắt, trong lòng tràn đầy lãnh ý, nhưng trêи mặt vẫn là bộ dáng nhu thuận động lòng người, đi theo sau Hứa Ninh tiến vào phòng nghị sự.

Vừa mới đi tới cửa, từng đợt mùi thơm gay mũi theo gió mát lướt qua, mùi thơm ngọt có chút phát ngấy khiến Tần Nhất nhịn không được nhíu mày.

Đợi đi vào, Tần Nhất liền trông thấy một người đàn ông trái ôm phải ấp ngồi trêи ghế cao, từng trận tiếng cười vui vẻ truyền đến.

Lâm Hải đang chơi vui vẻ với Lệ Lệ, mạnh mẽ hôn một cái xuống miệng nhỏ của cô ta. Khi nghe thấy tiếng cười duyên khanh khách của người trong ngực, một cỗ tà hỏa từ bụng dưới xông lên.

Đang lúc gã chuẩn bị bổ nhào lên người mỹ nhân thì nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Hải híp híp mắt, đợi khi nhìn rõ người tới là Hứa Ninh, giọng nói có phần không vui: "Có chuyện gì?"

Bị người quấy rầy trong lúc đang hăng hái, Lâm Hải đương nhiên không vui nổi, chỉ là gã nhớ người này là tâm phúc của Minh đệ, liền nhịn xuống tính tình hỏi.

Lúc hỏi, Lâm Hải còn không quên kéo Sở Sở ngồi bên cạnh qua, nhìn gương mặt băng lãnh ngọc khiết của Sở Sở, Lâm Hải cũng không để ý Hứa Ninh đang ở, hung hăng hôn một cái.

Hứa Ninh ho khan mấy tiếng, anh ta cũng không nghĩ tới bản thân đến không đúng lúc như vậy. Nhưng người đã dẫn tới, anh cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Lão đại, lần này ra ngoài nhặt được một mỹ nhân, cố ý đưa tới cho lão đại."

Nói xong, Hứa Ninh thô lỗ kéo Tần Nhất qua, trêи mặt không còn sự ôn hòa lúc đầu, đây mới là bộ mặt thật của Hứa Ninh.

Trong lòng Tần Nhất cười lạnh, nhưng trêи mặt vẫn là vẻ không thể tin nhìn Hứa Ninh, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy: "Đại thúc, sao thúc lại gạt tôi."

Đối mặt với sự lên án của Tần Nhất, Hứa Ninh ngoảnh mặt làm ngơ. Anh ta cười tủm tỉm chỉ chỉ khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Nhất: "Lão đại, anh nhìn xem cô gái này."

Lâm Hải nghe cảm thấy rất hứng thú, chuyển mắt nhìn Tần Nhất một chút, lập tức tròng mắt liền không thể rời đi, đúng là mỹ nhân tuyệt mỹ.



Một đôi mắt phượng đen nhánh thanh tịnh, cánh môi mềm mại đỏ tươi căng đầy, mũi ngọc nho nhỏ xinh xắn, hàng lông mày thanh tú, lúm đồng tiền dễ thương, đường cong hai má trơn mịn, da trắng nõn nà, thiếu nữ mỹ lệ thanh thuần tuyệt sắc, hiển nhiên là một tuyệt đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Lâm Hải nhìn đến ngây dại, gã vẫn cho rằng Sở Sở bên người đã là một cô gái tuyệt mỹ, ai ngờ bây giờ còn có một người so với Sở Sở càng đẹp hơn.

Lâm Hải cười to, khen ngợi Hứa Ninh: "Khá lắm, chuyện này làm không tệ, chút nữa sẽ bảo người nâng đẳng cấp cho cậu."

Hứa Ninh muốn chính là cái này, anh ta cực kỳ ái muội nháy nháy mắt với Lâm Hải: "Vậy lão đại, em lui xuống trước, chúc lão đại chơi vui vẻ."

Hứa Ninh nhanh chóng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người Tần Nhất.

Lâm Hải vẻ mặt ɖâʍ tà nhìn Tần Nhất từ trêи xuống dưới, Lệ Lệ bên cạnh Lâm Hải thì trừng to mắt nhìn chòng chọc vào Tần Nhất, ghen ghét căm hận trong mắt không cần nói cũng biết. Chỉ là bên trong đôi mắt phượng đạm mạc của Sở Sở cũng có vài tia ghen ghét.

Phụ nữ, đối với người đẹp hơn mình, đều sẽ có chút cảm giác không ưu thích đối phương.

Lệ Lệ tức giận cắn cắn phấn môi mình, ɖu͙ƈ vọng vui vẻ trong mắt Lâm Hải làm sao cô ta lại không nhìn ra. Chỉ là ánh mắt quét đến trêи người Sở Sở, mắt hạnh của Lệ Lệ đảo vòng, sau đó uốn éo trong ngực Lâm Hải, dịu dàng nói.

"Chúc mừng Trại chủ lại thu nhận được thêm một vị mỹ nhân, vị muội muội này thật là xinh đẹp, ngay cả Lệ Lệ cũng không nhịn được bị cô ấy hấp dẫn. Sở Sở muội muội, muội nói xem có đúng không?"

Sở Sở lạnh lùng nhìn Lệ Lệ một cái, không nói chuyện, im lặng ngồi trêи ghế.

"Ha ha." Lâm Hải nhéo nhéo gương mặt Lệ Lệ: "Yên tâm, cho dù anh có cô ấy cũng vẫn như cũ sẽ sủng các em."

Nói xong, Lâm Hải trực tiếp ôm Sở Sở đặt ngồi trêи đùi mình, tay không tự chủ được mò vào trong áo Sở Sở sờ loạn.