Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 206: Thất Vọng




Tôn gia không thua Tần gia, cũng là danh môn vọng tộc ở Kinh Đô. Tôn Chỉ Lan là con gái nhỏ của Tôn gia chủ, phía trêи còn có ba người anh trai. Làm cô con gái duy nhất của Tôn gia, còn là em út, bà từ nhỏ đã được cưng chiều trong lòng bàn tay.

Nhưng chẳng những bà không dưỡng thành tính tình cậy sủng mà kiêu, ngược lại còn trở thành thục nữ dịu dàng. Người lúc trước theo đuổi bà nhiều như cá diếc sang sông, cũng bởi vì điều này, bà rất nghiêm khắc với Tần Kiều Kiều.

Chưa kết hôn đã thất thân, hơn nữa còn đội nón xanh cho vị hôn phu của mình. Tôn Chỉ Lan lửa giận đầy người, đây cũng là lần đầu tiên bà nổi nóng với Tần Kiều Kiều.

Bà vẫn luôn khuyên bảo nhắc nhở Tần Kiều Kiều, con gái phải giữ mình trong sạch. Thời đại này, mặc dù nói nam nữ bình đẳng, nhưng trong sạch của người con gái cũng rất quan trọng. Hiện tại tận thế đến, nghĩ tới Tần Kiều Kiều không có dị năng, điều này lại càng quan trọng hơn.

Hôm nay thân thể bà tốt lên một chút, chẳng qua là ra ngoài đi dạo một vòng, thế nhưng lại phát hiện trong căn cứ đều là tin đồn của Tần Kiều Kiều. Nói cái gì mà con gái bà không biết tự trọng, không có chừng mực, đội nón xanh cho vị hôn phu,...tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của Tần gia bà.

Tần Kiều Kiều không nghĩ tới việc này bị Tôn Chỉ Lan biết, cô ta thật ra có chút sợ Tôn Chỉ Lan. Mặc dù Tôn Chỉ Lan đối xử với cô ta rất tốt, nhưng nếu cô ta làm sai một chuyện gì đó, bà sẽ nghiêm mặt với cô ta, một chút cũng không tốt như cha Tần.

Tần Kiều Kiều sợ hãi tránh sau lưng Tần Miễn: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con không biết."

Tôn Chỉ Lan hừ lạnh một tiếng: "Con không biết, con vẫn nên nói thật cho chúng ta biết đi, bên ngoài bây giờ đều truyền ầm lên rồi. Con, đại tiểu thư Tần gia Tần Kiều Kiều, đội nón xanh cho vị hôn phu, không biết kiềm chế, không biết tự trọng, không cần mặt mũi... Con, con thật là..."

Tôn Chỉ Lan bị tức nói không nên lời, đột nhiên ho mãnh liệt, gương mặt tái nhợt đỏ lên, thân hình gầy yếu từ từ có hơi chút lay động.

Tần Miễn khẩn trương vội vàng đỡ lấy Tôn Chỉ Lan, nhìn thân thể gầy yếu của vợ yêu, ông vô cùng đau lòng. Cẩn thận đỡ Tôn Chỉ Lan ngồi xuống, Tần Miễn thở dài: "Chỉ Lan, chuyện lần này chúng ta có lỗi với Trần gia, hôn ước này giải trừ đi. Kiều Kiều nói nó thích Trịnh Trọng, vậy để hai đứa bọn nó ở bên nhau."



Lúc vừa nghe thấy tin tức này, Tần Miễn cũng có phần giật mình kinh ngạc. Ông ta cảm thấy cực kỳ thất vọng về Tần Kiều Kiều, nhưng chuyện của hai đứa nó bây giờ đều đã truyền ra ngoài, hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy.

Mặt Tôn Chỉ Lan tái nhợt, đột nhiên bà rơi nước mắt nói: "Anh Miễn, là em có lỗi với anh, là em không dạy dỗ tốt Kiều Kiều, là em làm mất mặt Tần gia."

Tôn Chỉ Lan mặc dù nhìn dịu dàng độ lương, nhưng thật ra là người vô cùng hiếu thắng, hiện tại bà thật hối hận vì đã quá nuông chiều Tần Kiều Kiều.

"Đồ ngốc." Tần Miễn dịu dàng lau nước mắt trêи mặt Tôn Chỉ Lan, con người sắt đá kiên cường khi trở nên dịu dàng chẳng qua cũng chỉ như vậy. "Nói mất mặt cái gì, chỉ cần cả nhà chúng ta có thể sống tốt, vậy là được rồi. Người ngoài muốn nói thế nào thì nói thế ấy, không cần để ý."

Tần Miễn lại nhìn Tần Kiều Kiều đang do dự bất an đứng ở một bên, cười ôn hòa, trêи gương mặt tuấn lãng khó nén được sự mệt mỏi: "Tìm thời gian đưa Trịnh Trọng đến gặp cha, cha muốn thương lượng chuyện của hai đứa. Kiều Kiều, đây là lựa chọn của con, hi vọng ngày sau con đừng hối hận."

Tần Kiều Kiều cắn răng: "Con sẽ không hối hận, anh Trịnh Trọng nói sẽ đối xử tốt với con cả đời." Tần Kiều Kiều nói lời này là cho Tôn Chỉ Lan nghe.

Tôn Chỉ Lan cũng không nhìn Tần Kiều Kiều, giọng nói có phần nhàn nhạt: "Anh Miễn, em mệt, anh dìu em lên phòng đi."

Tần Kiều Kiều nhìn bóng dáng Tôn Chỉ Lan và Tần Miễn khuất mất tại cầu thang, trong lòng có chút lo lắng nhìn Tần Hàn Mạt: "Anh hai, có phải mẹ giận em rồi không, thế nhưng em thật sự thích anh Trịnh Trọng."

Đôi mắt to long lanh ánh nước của Tần Kiều Kiều tràn ngập mê mang, còn có chút bị thương cùng không biết phải làm sao, khiến cho Tần Hàn Mạt vốn không mấy tán thành hành động của Tần Kiều Kiều trong nháy mắt mềm lòng. Anh ta sờ đầu Tần Kiều Kiều: "Không có việc gì, mẹ là mệt mỏi, mẹ yêu nhất Kiều Kiều, sẽ không giận Kiều Kiều đâu. Về phần Trịnh Trọng, Kiều Kiều thích là được."