Chương 9: Biến Cố
Ngoài ý muốn vắng mặt tại lễ khai mạc festival Giao lưu văn hóa Á Châu, dưới yêu cầu mãnh liệt của ban tổ chức, Kha Hùng quyết định nán lại thành phố C thêm hai hôm. Đợi tham dự bữa tiệc từ thiện trong khuôn khổ của lễ hội.
Trong thời gian chờ đợi, ngoài một lần ra ngoài cùng Nguyễn Hạ để soát độ hảo cảm, hắn đều tranh thủ nghiên cứu mấy tấm bản đồ các thành phố của nước Z. Hai trợ lý cũng bị lôi kéo vào “đề án mang tính sống còn” này.
Chu Phong lật lật một tấm bản đồ, thử đề nghị.
“Em cảm thấy thành phố A cũng rất tốt”.
“Quá đông” – Nhiều xác sống, không tốt.
“Vậy thì thành phố B. Nơi này có đồn điền. Thích hợp làm nông trang nghỉ mát”
“Chọn nơi khác”
Kha Hùng không giải thích nhiều. Mạt thế tới, zombie nhanh chóng c·hiếm đ·óng các thành phố đông người. Mặc dù ngoại thành của thành phố B có một đồn điền cực lớn, nhưng đến mạt thế, sẽ trở thành địa bàn tranh đoạt của các căn cứ xung quanh. Hơn nữa, khi virus l·ây l·an, đám động vật cũng biến dị còn khó đối phó hơn cả zombie nhân loại.
Thành phố C đã có căn cứ do q·uân đ·ội lập ra.
Thành phố D so với hai thành phố A, B cũng tương tự.
Bốn thành phố lớn đều không thích hợp. Kha Hùng lật giở bản đồ của thành phố E.
Kiếp trước, khi mạt thế buông xuống. Kha Hùng đang quay phim ở này. Đích xác là bộ phim “Thiên Hạ Vô Gian” của Quách đạo diễn.
Mặc dù không được xếp vào top đầu của các thành phố lớn trong cả nước nhưng diện tích của thành phố E lại rộng mênh mông. Nơi này có rất nhiều thắng cảnh thiên nhiên nổi tiếng. Rừng rậm, núi cao, sông lớn... không thiếu thứ gì. Vì thế, nhiều đoàn làm phim trường kỳ đóng đô, kéo theo sự phát triển của hai ngành du lịch và dịch vụ.
Lúc mạt thế xảy ra, động thực vật biến dị của thành phố E chính là cơn ác mộng của toàn thể nhân loại. Nhưng cũng vì thế mà không có bất cứ ai dám đánh chủ ý lên nơi hoang dã này.
“Chọn nơi đây.”
Kha Hùng khoanh vùng một khu vực đặc biệt trong bản đồ thành phố E. Đó là vùng đất trống trải, ba mặt được bao vây bởi ba ngọn núi đá vôi, có diện tích khoảng tám trăm ngàn mét vuông. Nghĩa là gấp hơn một trăm lần so với sân bóng đá quốc tế.
So với những nơi khác trong thành phố được thiên nhiên ưu đãi. Vùng đất mà Kha Hùng lựa chọn đặc biệt khô hạn. Không thích hợp sinh tồn.
Chu Phong: “Hùng ca. Anh chọn vùng đất c·hết này để cưới vợ sinh con?”
“Xây phim trường”
“Khó”
“Có tiền”
Chu Phong: “...” Anh có tiền. Anh ngon.
Trần Tiểu An là lính mới, không dám lên tiếng. Cô chỉ là trợ lý, boss quyết định, cô muốn can thiệp vào cũng không được.
Nguyễn Hạ là thổ địa của thành phố C. Kha Hùng mặt dày tìm gọi hắn đến hỗ trợ.
Vị thiếu tướng trẻ tuổi nghe nói Kha Hùng muốn mua lại khu vực núi đá vôi, biểu cảm vi diệu cực kỳ.
“Đề án cải tạo khu vực này được đưa lên vài lần nhưng lãnh đạo không duyệt. Không có nguồn nước. Cho dù có khai phá thành công thì cũng là một vùng đất c·hết. Cậu nghĩ lại đi”.
“Nghĩ kỹ rồi”.
“Không hối hận?”
“Đập nồi bán sắt cũng phải thu vào tay.”
“Tốt. Cậu muốn đốt tiền. Sau này đừng trách ngược lại anh là được.”
“Cảm ơn”
“Không cần. Lần trước cậu cứu người. Truyền thông náo rất lớn. Mấy đại lão cấp trên đang chuẩn bị khen thưởng cho cậu. Đây là thông tin nội bộ.”
Kha Hùng: “...” Bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Kinh hỉ không?
.........................................................................................................................
Đêm tiệc từ thiện của festival Văn Hóa Á Châu.
Kha Hùng dẫn theo Tiểu Chu đến tham dự. Hắn mặc một bộ Piece Suit màu trắng sữa, túi áo vest cài một đóa hoa hồng đen được gấp bằng khăn lụa.
Hai người ngồi trên xe đưa rước của ban tổ chức. Gần tới nơi thì nhận được điện thoại của Cao Thắng. Tin tức truyền tới không mấy gì vui vẻ.
“Phí Hoằng trốn rồi.”
“Ai giúp hắn?”
“Một mụ già ngu ngốc đập tiền bảo lãnh cho hắn. Hiện tại m·ất t·ích. Không ngoài khả năng tìm đến cậu lần nữa. Cẩn thận đấy!”
“Đã biết”.
Kha Hùng cúp máy, gọi cho Lão Hắc.
“Giúp tôi tìm tin tức của Phí Hoằng. Có khả năng hắn đang thành phố C. Chi phí tùy anh.”
“OK”.
Lão Hắc đồng ý với giao dịch phát sinh thêm. Tốc độ làm việc của hắn rất nhanh. Nháy mắt đã liên lạc với tất cả các cơ sở ngầm trong ngoài thành phố.
Kha Hùng ở luôn trong xe.
Chu Phong cảm thán: “Phí chó điên này may mắn thật!”
“Vốn sẵn có. Cậu muốn cũng không được”.
“Em có thù với anh à?”
“Không. Tôi chỉ nói thật”
“ Quá đả kích. Thật ra, em thấy mình cũng rất đẹp trai.”
“So nhan sắc với tôi?”
Chu Phong: “...” Anh lợi hại.
Kha Hùng tự đắc vì KO trợ lý ngốc. Đang vui vẻ thưởng thức bộ dáng ủy khuất của Chu Phong, hắn nhận được điện thoại của chủ sự văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
“Cậu tham dự tiệc từ thiện của festival?”
“Ừ”
“Tới chưa?”
“Đang ở bên ngoài. Trong xe.”
“Phí Hoằng đã đến. Quần jean xanh, áo thun màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen. Lẫn trong đám fan hâm mộ. À. Đỗ Thế Hào cũng nhận được thiệp mời. Hoàng Nhược Hi cũng có một tiết mục biễu diễn trong buổi tiệc”.
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi!”
“Tôi sẽ chuyển khoản thêm. Cảm ơn”
Kha Hùng cúp điện thoại. Nhìn tấm ảnh mà Lão Hắc mới gởi tới. sắc mặt âm trầm.
Bên ngoài Trung tâ·m h·ội nghị, mấy trăm fan hâm mộ nhốn nháo vây kín mít hai bên lối vào. Người nào người nấy trên tay đều mang theo Poster và lightstick sặc sỡ sắc màu. Phí Hoằng trà trộn vào trong đó, muốn tìm cơ hội ra tay, đúng là thiên thời, địa lợi.
Kha Hùng quyết định thay Chu Phong.
“Cậu ở yên trong xe”.
“Để mình anh đối phó với tên chó điên đó. Đại diện Cao sẽ g·iết c·hết em.”
“Cậu theo tôi ra ngoài. Tôi g·iết cậu”
“...” Đời trợ lý, khổ quá mà!
Kha Hùng nói xong, mặc cho Chu Phong tự đập đầu vào thành ghế tìm c·hết. Hắn gọi điện cho Nguyễn Hạ. “Có Quân đội can thiệp. Không tin không cạo rơi được con gián họ Phí kia”.
Nguyễn Hạ cũng là khách mời của tiệc từ thiện này. Nghe nói huynh đệ gặp nguy, lập tức điều người tiếp ứng. May mắn là đơn vị của hắn được cử phụ trách an toàn cho toàn bộ hoạt động trong đại hội giao lưu.
Kha Hùng đợi thêm vài phút, đã thấy Thiếu tướng Hạ một thân vest xanh, dẫn theo một đám quân nhân mặc trang phục bảo vệ từ bên trong Trung tâ·m h·ội nghị đi ra.
Đoàn người thẳng về vị trí xe của Kha Hùng.
Kha ảnh đế chỉnh lại trang phục, lịch lãm bước xuống xe.
Fan hâm mộ vừa thấy hắn đã kéo bè kéo lũ chen tới, gào lên.
“Kha ảnh đế kìa.”
“Chồng ơi! Chúng em ở bên này.”
“Chồng em đẹp trai nhất hành tinh”.
“Chồng ơi! Chúng em đợi chồng chụp ảnh cùng sau đêm tiệc.”
“...”
Nguyễn Hạ nhìn thấy sự cuồng nhiệt của đám chị em phụ nữ, khóe môi giật giật.
“Cậu lắm vợ thật. Tốt số ghê!”
“Anh muốn. Giới thiệu cho anh. Không cần ganh tị”
“Fan hâm mộ có biết cậu bán rẻ tình cảm của họ thế này không?”
“Không lấy tiền. Không phải mua bán”.
“Ngụy quân tử”.
“Không dám nhận”.
Kha Hùng cười cười. Fan hâm mộ nhìn thấy, thêm một phen gào thét như điên dại. Nhiều người muốn nhào lên, cưỡng hôn hắn tại chỗ, lại bị bộ dáng hung thần ác sát của hai hàng bảo vệ dọa lui về, chỉ có thể không cam lòng thị gian hắn cho thỏa mãn dâm sắc của bản thân.
Nhưng trước sau gì cũng phải có ngoại lệ.
Trong đám fan hâm mộ có người xô đẩy. Tiếp theo, vô số t·iếng n·ổ lớn liên tục vang lên. Khói trắng tỏa ra. Bốn phía xung quanh mù mịt.
Đám đông hoảng hốt, vừa la hét, vừa đổ dồn về khu vực được cho là an toàn nhất, chính là thảm đỏ mà Kha Hùng đang đi.
Poster và lightstick rơi đầy đất, bị giẫm đạp đến không còn hình dạng.
Nguyễn Hạ biến sắc. Hắn nhanh chóng lách đến, đứng chắn trước mặt Kha Hùng.
Nhóm bảo vệ cực độ khẩn trương. Vừa trấn an đám đông hỗn loạn, vừa đề phòng có kẻ nhân cơ hội gây rối, h·ành h·ung.
Đám đông gào thét át cả thanh âm của Nguyễn Hạ.
“Coi chừng có người bị giẫm đạp”
Nguyễn Hạ vừa dứt lời. Một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bị ai đó xô đẩy, ngã rạp xuống đất. Vị trí vừa vặn trước mặt của Kha Hùng.
Nguyễn Hạ: “...”
Kha Hùng: “...”
Mắt thấy cô bé sắp sửa bị giẫm c·hết. Kha Hùng chồm tới, đỡ lấy người. Nguyễn Hạ rút súng, bắn vài phát chỉ thiên, hét lớn:
- Tất cả ngồi xuống, giơ hai tay ra sau đầu.
Đám đông hỗn loạn, vừa nghe thấy tiếng súng đinh tai đã kh·iếp đảm, kinh hoàng, lập tức làm theo mệnh lệnh.
“Có người b·ị t·hương. Gọi c·ấp c·ứu đi”
Trong đám người ngồi xuống, có người hoảng hốt gọi to.
Nguyễn Hạ ra hiệu cho mấy bảo vệ qua đó xem.
Gần chỗ Kha Hùng, một đám thanh niên nhìn cô gái bị hôn mê được hắn dìu, muốn chồm qua.
“Tiểu Linh. Tiểu Linh, cậu không sao chứ?”
“Cô ấy bị bệnh tim đó”.
“Tôi biết thuốc của cô ấy để đâu. Cho chúng tôi qua!”
Đám đông làm dữ. Trước sinh mạng người, Kha Hùng thỏa hiệp, cho họ qua.
Mấy người này liên mồm cảm ơn, chạy vội đến chỗ cô gái. Một trong số đó, lợi dụng phía trước có người che chắn, bước chân khẽ nhích, lòng bàn tay lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, nhằm thẳng yết hầu Kha Hùng, toàn lực đâm tới.
“Kha Hùng. Cẩn thận!”
..............................................to be continued ...............................................................