Chương 10: Kết Cục Của Phí Hoằng
Phí Hoằng tự nhận bản thân chưa bị thần may mắn từ bỏ. Không những thuận lợi rời khỏi nơi tạm giam còn đến được thành phố C. Biết chắc Kha Hùng sẽ tham dự đêm tiệc từ thiện của festival, hắn lẫn vào đám đông fan hâm mộ, lặng lẽ chờ cơ hội. Lúc này, đám người Tiểu Linh đưa tới cửa. Cô gái đó bị bệnh tim, không để cho hắn lợi dụng thì sự sống còn có ý nghĩa gì.
Ngụy trang cẩn thận, lợi dụng poster và lightstick che chắn, đóng giả thành một fan cuồng của Kha Hùng, Phí Hoằng dễ dàng trà trộn vào đám người Tiểu Linh. Cuối cùng, hắn đã thành công tạo ra thời cơ để một kích g·iết c·hết kẻ đã khiến hắn rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
Nhìn m·ũi d·ao cách yết hầu của Kha Hùng mỗi lúc một gần, đáy mắt Phí Hoằng lóe lên ánh sáng tàn độc.
“Mày đi c·hết đi.”
Mũi dao đâm rách da cổ làm chảy ra một giọt máu đỏ rực. Phí Hoằng cười âm hiểm. Chỉ cần dùng thêm chút sức nữa...ha ha.
Đáng tiếc, Phí Hoằng mơ đẹp quá rồi! Thực tế cho thấy, dù hắn có gia tăng sức lực cỡ nào thì m·ũi d·ao cũng không thể tiến vào sâu hơn.
Cổ tay của Phí Hoằng bị Kha Hùng giữ lấy, bả vai còn lại cũng bị Nguyễn Hạ kìm chặt. Còn chưa kể mấy họng súng đen thùi từ bốn phía chĩa vào hắn.
Tiếng lên đạn cùm cụp nối tiếp nhau.
Phí Hoằng: “...”
Thiếu tướng Hạ bị chọc tức không nhẹ, mắt cũng trợn trắng cả lên.
“Giết người trước mặt lão tử? Chán sống”
“Nếu tao là mày, nhất định sẽ trốn đi thật xa chứ không tự đâm đầu vào chỗ c·hết thế này.”
Kha Hùng cười như không cười nhìn sự oán độc đầy rẫy trên gương mặt của Phí Hoằng. Lòng bàn tay của hắn xiết chặt. Tiếng xương cốt vụn vỡ vang lên.
Cổ tay của Phí Hoằng bị phế.
“Kha Hùng. Là mày hại tao ra nông nổi này. Tao phải g·iết mày. Tao phải g·iết mày” - Phí Hoằng đau đớn hét lên.
“Ồn quá!”
Nguyễn Hạ nện một phát vào sau ót của Phí Hoằng, đập cho hắn hôn mê.
“Giao hắn cho anh”.
“Tốt”
Phí Hoằng bị thuộc hạ của thiếu tướng Nguyễn dẫn đi. Bóng dáng của hắn nhanh chóng bị đám đông tại hiện trường nuốt chửng.
Kha Hùng được lực lượng bảo vệ đưa vào bên trong sơ cứu. Chỉ là rách da, sát trùng rồi dán băng dính lên, có cổ áo sơ mi che lại, không sợ người khác phát hiện ra.
Tiểu Linh đã tỉnh. Tất cả fan hâm mộ đều bị giải tán. Có điều, dưới sự mạnh mẽ của q·uân đ·ội, toàn thể hình ảnh và clip về vụ việc này đều bị xóa bỏ. Cũng không một ai dám đăng tải bậy bạ lên mạng xã hội.
Nguyễn Hạ cho bọn họ một ánh mắt: “Có gan làm loạn... tự hiểu rồi đấy!”
Fan hâm mộ: “...”Không có drama để hít. Cuộc sống còn ý nghĩa gì.
………………………………………………………………………….
Tiệc từ thiện
Kha Hùng chào hỏi vài người, sau đó lựa một bàn trống ngồi xuống. Phục vụ viên nhanh chóng mang thức uống đến cho hắn lựa chọn.
Kha Hùng thuận tay lấy một ly vang đỏ, khách sáo nói tiếng đa tạ khiến cho nữ phục vụ hai má đỏ bừng, chân như đạp gió lướt đi.
Đại sảnh này cách âm cực tốt. Vụ hỗn loạn ngoài cửa chính, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến những kẻ bên trong. Kha Hùng nhàn nhã thưởng thức rượu ngon, ánh mắt đảo qua đám khách mời, muốn tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Thế Hào. Hiện tại không thể làm rơi, thu trước chút lợi tức cũng được.
“Cậu muốn xử lý tên họ Phí đó thế nào?”
Nguyễn Hạ tay nâng ly whisky, ghé người, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, ánh mắt hướng theo tầm nhìn của Kha Hùng, hứng thú nói.
“Tùy anh. Phóng hỏa g·iết người, cố ý p·há h·oại festival giao lưu văn hóa, ý đồ p·hản đ·ộng rõ ràng... mấy chuyện này, q·uân đ·ội rành hơn tôi nhỉ?”
“Cậu cũng đủ ác.”
Nguyễn Hạ bật cười. Từ ân oán cá nhân kéo tới an nguy quốc gia. Vậy mà cũng nói cho được. Nhưng dù sao, huynh đệ này hắn nhận. Mấy chuyện phiền phức của huynh đệ. Hắn cũng không ngại giải quyết thay.
“Đa tạ” - Kha Hùng biết Nguyễn Hạ cam lòng nhảy lên thuyền giặc của hắn, vui vẻ cười.
Hi vọng tên điên đó có thể sống được tới Mạt thế. Biến thành zombie càng tốt. Hắn cũng không ngại g·iết c·hết một con xác sống để đào tinh hạch đâu.
“Anh dẫn cậu đi làm quen ít người.”
“Tốt”
Thành phố C là địa bàn của Nguyễn Hạ. Trong tiệc từ thiện này, không thiếu tai to mặt lớn. Lúc nguyễn Hạ dẫn người tới, một nhóm ba người đàn ông trung niên đang thảo luận chuyện riêng đều dừng lại, hớn hở ra mặt.
“Nguyễn thiếu tướng. Kha ảnh đế. Hoan nghênh a”
Nguyễn Hạ cười với bọn họ, sau đó tích cực làm cầu nối cho Kha Hùng hòa nhập vào vòng tròn của giới chính trị gia.
“Hôm khai mạc festival không thể gặp được hai vị. Thật đáng tiếc. Nhưng mà, hành động hiệp nghĩa của cả hai thật đúng là làm người khác khâm phục”.
“Hai đứa con nhà tôi đều là fan hâm mộ của Kha ảnh đế. Nếu biết hôm nay lão cha của chúng có thể cùng thần tượng một chỗ. Thế nào cũng trách tôi không xách bọn chúng tới đây.”
Kha Hùng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đáp lời từng người
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo kính trắng, chính là Trần Phúc - Chủ tịch Ủy Ban nhân dân thành phố E.
Người mặc áo vest màu xám tro, đứng kế bên, có dáng người dong dỏng cao và gương mặt vuông góc cạnh, tên gọi Trương Minh – Bí thư tỉnh ủy thành phố E.
Riêng nam tử mập lùn, tự khoe có hai đứa con đều là fan hâm mộ của Kha Hùng chính là Phương Thúc Mạnh – tổng tài của tập đoàn xây dựng Hồng Thịnh có tiếng tại nước Z.
Nguyễn Hạ đem việc Kha Hùng muốn mua lại khu đất đá vôi của thành phố E nói ra. Cả ba người kia kinh ngạc muốn rớt cằm.
Trần Phúc: “Kha ảnh đế. Khu vực núi đá vôi tuy rộng lớn nhưng lại không thể phát triển. Cậu mua lại làm gì?
Kha Hùng: “Xây phim trường”.
Trương Minh: “Vùng đất đó không thể bán nhưng có thể cho thuê dài hạn”.
Kha Hùng: “Mười năm trở lên”. – Mạt thế tới, còn không phải là của lão tử.
Trần Phúc: “Chúng ta hẹn nhau lúc khác bàn hợp đồng”.
Phương Thúc Mạnh: “Tôi nói này Kha ảnh đế. Nếu cậu thuê đất thành công, có thể giao việc xây phim trường đó cho tập đoàn Hồng Thịnh của tôi hay không?”
Kha Hùng không vội trả lời lão ta mà nhìn sang Nguyễn Hạ. Thấy thiếu tướng Nguyễn gật đầu. Hắn sảng soái nói “Được”.
Mặt già của Phương Thúc Mạnh cũng nở hoa.
Dưới sự giúp đỡ của Nguyễn Hạ, kế hoạch mua đất, à, thuê đất xây dựng phim trường của Kha Hùng đã đạt được những thuận lợi bước đầu. Trần Phúc hứa hẹn sau khi festival kết thúc, sẽ lập tức triệu tập cuộc họp, thông qua đề án, chuyển giao vùng đất đá hơn tám trăm ngàn mét vuông sang cho Kha ảnh đế.
Phương Thúc Mạnh cũng hứa, sẽ dùng cái giá ưu đãi để giúp Kha Hùng đầu tư xây dựng. Không đẹp không chắc không lấy tiền.
Sau khi thỏa thuận tốt với Kha Hùng. Ba vị đại lão này vui vẻ rời đi. Nguyễn Hạ và Kha Hùng đổi thức uống trên tay. Còn chưa kịp uống đã thấy phía trước tiền hô hậu ủng, xuất hiện vài người.
Đáy mắt Kha Hùng âm u thấy rõ.
“Đỗ Thế Hào. Tổng tài của tập đoàn Đỗ Thị của thành phố A, cháu ngoại trai của Phùng đại tướng – một huyền thoại trong lịch sử q·uân đ·ội của nước Z. Phùng tướng bảo vệ hắn rất kỹ. Người ngoài đều không biết đến một tầng quan hệ này.”
“Sao anh lại biết?”
“Nhà họ Phùng và nhà họ Nguyễn có chút ân oán. Hiểu rõ kẻ thù của mình là chuyện tất nhiên.”
Tin tức mà Nguyễn Hạ vừa chia sẽ khiến cho Kha Hùng thoắt cái tỉnh lại.
Phùng đại tướng – Phùng Hạo. Cái tên này đối với những người sinh tồn trong mạt thế, không ai là không biết. Bởi vì, Phùng Hạo chính là tổng tư lệnh của căn cứ Thủ Đô.
Chả trách, chỉ trong hai năm, Đỗ Thế Hào có thể trở thành dị năng giả cấp 6, thuận lợi leo lên tới cấp bậc thiếu tướng tại một nơi cường giả như mây.
“Ha ha…. Hóa ra. Kết cục của cả gia đình hắn kiếp trước đều là do một tay hắn tạo ra. Nếu như hắn đừng đưa Trần Tiểu An đến căn cứ thủ đô. Rất có thể, bọn họ sẽ có thể sống thêm nhiều năm.” – Kha Hùng chua chát nghĩ thầm.
Thấy cảm xúc của hắn không đúng, Nguyễn Hạ tò mò:
“Cậu và tên họ Đỗ đó có quen biết?”
“Kẻ thù một mất một còn. Có tính không?”
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Huynh đệ, duyên phận của chúng ta là trời đất tạo thành”.
Kha Hùng: “...” Duyên phận cái quỷ.
Đỗ Thế Hào từ lúc bước vào đại sảnh, chỉ liếc mắt nhìn Nguyễn Hạ và Kha Hùng một lần, sau đó thẳng tiến về vị trí của đối tác làm ăn. Nguyễn Hạ nhìn hắn không vừa mắt, cười mỉa:
“Kiêu ngạo cái rắm”
“Hắn có vốn để kiêu ngạo”
“Không có gia tộc, hắn có cái mẹ gì?”
Kha Hùng: “...” Dường như thù hận của Nguyễn Hạ đối với Đỗ Thế Hào còn nhiều hơn hắn.
“Tôi muốn làm treo Đỗ Thế Hào. Có khả năng không?”
“Cậu đừng hỏi tôi. Tôi là quân nhân chính quy đấy”.
Trước câu hỏi của Kha Hùng, Nguyễn Hạ bày thái độ vô cùng sợ hãi. Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại híp mắt sáp tới.
“Thần không biết quỷ không hay chơi c·hết hắn. Cậu cần, tôi giúp cậu một tay”.
“...”
..........................................to be continued ..............................................................