Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 9: Bạn mới - Đi làm




Beta: Khả----------------

Sáng, Tịnh Ân vẫn đi học như thường lệ. May mắn, tuy học chung một trường cùng với Tịnh Minh Kha và Tịnh Xuyên, nhưng khác khu lại khác khoá nên cơ hội gặp được nhau là vô cùng nhỏ. Huống chi, cậu cũng không thích phải giáp mặt bọn họ.

Từ hành lang đối diện chuẩn bị vào lớp, bỗng Tịnh Ân cảm thấy thân thể như bị ai va chạm mạnh một cái, " bộp! " bả vai bị đẩy làm cậu lảo đảo suýt té. Đối phương cũng bị giật mình không ít, vội chỉnh đốn chồng sách đang cầm trên tay rồi ngẩng đầu nhìn cậu, " Xin, xin lỗi! Do gấp quá mà không thấy cậu."

Người đụng phải cậu là một thiếu niên, có vẻ bằng tuổi cậu, dáng vẻ sáng sủa thanh tú, nhìn điệu bộ gấp gáp của người con trai, cậu thuận tay chỉnh qua nếp áo, Tịnh Ân không sao mỉm cười, nói: " Tôi không có gì, cậu có việc gấp thì đi trước đi. Tôi phải vào học."

Ban đầu, người con trai có chút sững sờ trước vẻ đẹp của cậu, đang nhọc lòng suy đoán xem cậu là con của nhà gia thế nào, nghe vậy thì không khỏi cười xấu hổ gãi đầu, "À, vậy được." Ngừng một chút, thiếu niên thanh tú hướng Tịnh Ân chìa tay ra, một bộ dáng thoải mái mà nói:

"Không gặp không quen, nếu cậu có vấn đề gì a, thì cứ gặp tôi, tôi tên Hữu Phục Sinh, khoá 67."

Hữu Phục Sinh là một thiếu niên tốt, không muốn người ta gặp chuyện mà phải giấu mình, dứt khoát nói rõ tên mình, hơn nữa nhìn qua Phục Sinh cảm thấy người trước mắt này không giống với dàn con ông cháu cha khác trong trường, hảo cảm liền tăng lên vài phần.

Tịnh Ân nhìn kỹ người đối diện, thiếu niên có vẻ là dạng chính trực thẳng thắn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng lộ ra vầng trán trơn bóng, sạch sẽ lại dương quang, đặc biệt là cặp mắt đầy ngay thẳng, trực tiếp chiếu vào thân hình mình, làm bạn có lẽ không tồi. Cậu hơi híp mắt, nhẹ giọng giới thiệu ngắn gọn, " Tịnh Ân, cùng khóa 67."

"Oa! Hoá ra cùng khoá a, vậy càng có cơ hội gặp được nhau rồi!" Hữu Phục Sinh cười tươi rói lộ ra hàm răng trắng bóng cùng răng khểnh, dưới ánh nắng ngoài hành lang hắt vào phá lệ bắt mắt.

"Ừm, lần sau gặp lại." Nói rồi cậu gật nhẹ đầu chào với Hữu Phục Sinh, quay người đi mất, để lại Hữu Phục Sinh còn đang bận rộn với đống sách vở, ngẩng đầu la lớn với Tịnh Ân: " Lần sau gặp nhau a! " Tiếng nói vang vọng khắp hành lang dài trong nắng sớm lộ vẻ tràn đầy sức sống.

Chuyện gặp được Hữu Phục Sinh đã sớm bị Tịnh Ân ném ra sau đầu, sau buổi học sáng nay, chiều không có tiết liền theo kế hoạch trước đó đi đến Kỷ Ức.

Toà building cao tầng lắp kính phản quang sáng chói mắt toạ lạc ngay góc đường tấp nập phố đông người qua, cùng với nó cũng là vài toà cao tầng khác, nhưng màu sắc và cấu trúc riêng biệt khiến nó như tách biệt ra khỏi một dãy kiến trúc nhan nhản giống nhau này, kì vĩ, trong hùng mạnh lại lộ ra khí chất khiến người khác cảm giác an tâm. Ngắm nhìn bảng hiệu công ty to lớn được khắc lên chữ mài bạch kim " Kỷ Ức " sang trọng xa hoa, khoé môi Tịnh Ân vốn mím thẳng lại nhếch lên mạt cười quỷ dị, đuôi mắt loè sáng.

Tuy bên ngoài là vậy, những điều xảy ra bên trong nó không phải ai cũng biết, Kỷ Ức nom qua còn trông mạnh mẽ như vậy, ai có ngờ đâu trong vài năm sắp tới lại yếu ớt chừng nào? Một đả kích thôi cũng chịu không nổi.

Tựa như năm đó Kỷ Ức như bị cái bánh ngọt mang ra cho các công ty khác xâu xé, tựa như lần đó Mạc Duẫn Lâm . . .

Chí ít sự kiện rõ rành rành ngay trước mắt kia, kiếp trước đã trải qua một lần, lần này thì đừng hòng. Ai có lẽ không biết, nhưng cậu không nằm trong số đó, lợi thế thuộc về cậu!

Bước vào bên trong dưới sự dẫn đường của thư ký Du Cẩn, nâng mắt bao quát toàn bộ đại sảnh của công ty, đến lúc này, cậu mới cảm khái tựa như trải qua mấy đời. Sàn sảnh sáng bóng có thể soi gương được, từng tiếng giày đi 'cộp cộp' gõ đều đặn vang lên, bàn tiếp tân phục vụ. Các nhân viên cơ sở đi ngang qua trố mắt nhìn nam thiếu niên ngũ quan tinh xảo như búp bê, phượng mâu sắc bén mang theo khí thế không hề dễ chọc, vài cô gái trẻ mới vào làm hai má còn ưng ửng hồng, nhận ra đi bên cạnh người vào là thư ký cấp dưới của Tịnh tổng, lập tức cúi đầu chào hỏi. Du Cẩn gật đầu đáp lại, cũng không nói nhiều, trực tiếp mang cậu vào thang máy, lên tầng, bỏ lại âm thanh xôn xao ngoài cửa.

" Chàng trai mới vừa rồi là ai vậy? Trông đẹp trai quá !"

"Cô còn không biết sao? Nghe nói Tịnh đại thiếu gia, cậu ấy tên Tịnh Ân, sẽ vào công ty chúng ta thực tập, có lẽ để mai sau kế thừa."

"Thật vậy sao?! Oa!"

"Mấy cô thôi đi, cậu ấy còn đi học, đừng tơ tưởng lung tung!"

. . .

Công việc của Tịnh Ân là làm trợ lý dưới cấp Du Cẩn, Du Cẩn lại là đặc trợ chỉ dưới quyền của Tịnh Hiểu Khanh, nói cách khác, Tịnh Hiểu Khanh gián tiếp kiểm soát cậu thông qua Du Cẩn. Tuy nói làm trợ lý nhưng ở chỗ Du Cẩn thì không hẳn hạ thấp địa vị của cậu, ngược lại thuận tiện hơn cho cậu trong việc tiếp cận thông tin công ty.

"Bước đầu vô còn đơn giản, không có gì cậu hỏi Tạ thư ký, nếu không có cô ấy thì cậu có thể đi tìm tôi." Du Cẩn vừa đưa cậu đi tham quan phòng thư ký, vừa ôn hoà nói với cậu.

Phòng thư ký đa số toàn mỹ nữ, năng lực tuyển trăm chọn một, dĩ nhiên tư thái không tồi, quanh đi quẩn lại chỉ có vài mỹ nhân lắc lư qua lại thành ra vắng vẻ hơi nam nhân, nên khi Tịnh Ân được đưa đến lập tức làm dậy nên cơn sóng trong phòng. ( chết ẻm rồi, lọt vào động Bàn tinh rồi~(//∇\\)~)

Thiếu niên ngũ quan thập phần tinh mỹ tựa như hạt ngọc trai được mài giũa đến hoàn mỹ không chút sơ sót, làn da trắng nõn non mịn dưới ánh dương quang bị phản xạ rọi xuống trong suốt như có thể thấy được mạch máu dưới da, môi hồng phấn nộn mím lại tạo vẻ nghiêm túc, đặc biệt đôi phượng mâu kia, vô cùng đào hoa tà mị nhưng đuôi mắt khẽ xếch lên lạnh lùng, con ngươi thanh triệt trắng đen rõ ràng bị giấu dưới rèm mi cong cong khẽ buông, đẹp đến chọc người thương tiếc. Sơ mi mở nút đầu lộ ra xương quai xanh bóng loáng trắng mịn, quần dài đen ôm sát chân, hơi thở phát ra khí chất cấm dục làm người khác phải thèm thuồng.

Má ơi! Con chảy máu mũi rồi!! Các cô thư ký gào rú đồng loạt trong lòng, tay bịt mũi ngó lên trời~

"Chào mọi người, tôi là Tịnh Ân, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn." Cậu nở nụ cười hướng những người trong tương lai sẽ là đồng nghiệp của mình. Giọng nói lưu loát trong sáng dễ nghe lọt vào tai mấy thư ký nữ ở đây.

QAQ! Trời ơi, con chịu hết nổi rồi, quá mức~kích thích a~!

Tạ thư ký là người đầu tiên phản ứng lại, tức thời đứng dậy nở nụ cười đúng chuẩn nghiệp vụ của mình, nói: "Chào cậu, hoan nghênh đến phòng làm việc của chúng ta!"

Lác đác tiếng vỗ tay vang lên, Tịnh Ân mỉm cười gật đầu rồi về vị trí đã được chỉ định sẵn. Khỏi phải nói, từ lâu trong phòng thư ký này đều là âm khí*, nay có một tia dương khí xen vào liền khác hẳn, khỏi phải nói, cậu được đón tiếp muốn có ân cần bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cả phòng sáng rực trong sự vui vẻ hoà nhã của mọi người.

Quả nhiên, lúc bắt đầu công việc đều dễ dàng hơn cả. Tịnh Ân theo chân Tạ thư ký học hỏi sử dụng các vật dụng mà cậu đã sớm quen thuộc trước đây. Nhìn theo bóng dáng đi đằng trước, ánh mắt cậu có phần nhu hoà.

Lúc đó cậu vào công ty, thuận lợi cũng có, khó khăn đi song song tỷ lệ với thuận lợi, chính là vị thư ký Tạ Dung này luôn giúp đỡ cho cậu. Tính cách ngay thẳng, bộc trực, công tư phân minh, hơn nữa còn là người phụ nữ phóng khoáng, ngoại hình xinh đẹp, cách xử lý công việc rất khôn khéo, rất được lòng mọi người, cậu đã xem Tạ Dung là người chị, là đồng nghiệp trong công việc.

------

"Cậu nói thật ?" Thanh âm lên cao của Mạc Duẫn Lâm chứng tỏ tâm trạng kinh ngạc mừng rỡ của anh lúc này.

"Thật. Tôi nghe tin này bên Kỷ Ức mà, cậu Tịnh vừa làm thực tập vừa tích lũy kinh nghiệm, công việc hiện tại của cậu ấy là trợ thủ của Du Cẩn dưới trướng Tịnh tổng." Lâm Hải - Thư ký riêng của Mạc Duẫn Lâm dường như biết trước anh sẽ hỏi vậy nên vô cùng bình thản mà thành thật lặp lại lời nói một lần nữa.

Mạc Duẫn Lâm hận không thể cho bản thân bay đến trước mặt cậu. Từ sau lần gặp gỡ đầu tiên từ lúc anh trọng sinh đến giờ vẫn chưa được nhìn thấy cậu lần nào, nỗi nhớ dâng tràn nay biết được cậu đang làm việc ở không xa lại nâng lên gấp trăm ngàn lần, thoáng chốc lan tràn hết tâm trí anh.

Lát nữa là hết giờ làm bên Kỷ Ức, anh nhất định phải lái xe đến gặp cậu. Lâm Hải nhìn anh đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, cũng không đánh thức liền im lặng ra ngoài chừa lại không gian riêng cho anh.

Hết giờ làm, Tịnh Ân chào hỏi tạm biệt vài đồng nghiệp thư ký của mình, theo sự sắp xếp trước đó, ra ngoài lên xe của Tịnh gia đi về. Đến nơi đậu xe của Tịnh gia, định mở cửa xe sau trước khi tài xế mở dùm mình, trong giây lát, động tác của cậu bỗng dừng lại. Cách đó không xa, Mạc Duẫn Lâm vẫn còn mặc nguyên bộ âu phục làm việc ngồi trong xe chăm chú nhìn cậu, quân tuý lan san, bốn mắt chạm nhau. Thấy Mạc Duẫn Lâm có xu hướng muốn lại gần cậu, Tịnh Ân liền dứt khoát ngồi vào luôn trong xe, dường như không muốn cho Mạc Duẫn Lâm có cơ hội gặp cậu, lập tức bảo tài xế lái đi.

Ánh mắt từ lúc trông thấy cậu đã dán chặt vào người nọ không chớp mắt, vì không kiềm chế được muốn xuống xe lại gần cậu, phát hiện cậu thấy rõ là anh, nhưng lại lạnh lùng quay lưng lên xe bỏ đi, anh dõi theo mãi cho tới chiếc xe khuất bóng cũng không dám đuổi theo, anh sợ Tịnh Ân biết. Ngón tay xiết chặt vô lăng tới mức trắng bệch, anh hạ mi tự giễu, trong lòng như có hàng ngàn cơ sóng bão thay nhau vồ vập bao lấy tim anh, không cho anh cơ hội thở gấp, nhấn chìm anh nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể bất lực nhìn cậu rời đi.

Anh nghĩ, anh đã hiểu được cái cảm giác này, là cảm giác của Tịnh Ân khi thấy anh bỏ đi.

-- Là thời điểm sống cuối cùng của cậu. . .

Trên xe, nhìn vào kính chiếu hậu không thấy Mạc Duẫn Lâm đuổi theo, cậu bất tri bất giác thở phào, không phải là cậu muốn trốn Mạc Duẫn Lâm, chỉ là có những lúc cơ thể không theo ý nghĩ của bản thân đã làm ra hành động này.

Khoang xe im ắng chỉ còn lại tiếng phà phà do máy điều hoà thổi ra, tiếng còi xe của dòng xe bên ngoài, ánh sáng lấp ló xuyên qua cửa kính xe chiếu vào một bên gò má nhuận sắc làm nổi bật sắc hồng cùng đôi mắt trầm ngâm mịt mù của cậu.

-- Kiếp trước, tình yêu của anh đối với tôi như vậy, là thật tâm, hay chỉ là giả ý ?

----------

(*) âm khí: là nữ quá nhiều đó mà, không phải âm khí trong phim kinh dị gì đâu~