Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 10: Lạnh tâm




Beta: Khả

------

Điều đầu tiên khi trở về Tịnh gia là lên thư phòng nói rõ yêu cầu của mình cho Tịnh Hiểu Khanh biết, cậu không muốn có xe đưa đón riêng biệt mình như vậy, trong mắt người khác, tuy yêu cầu này có vẻ ngu ngốc nhưng thực sự một khi đã quyết định vào Kỷ Ức, công việc và tiền lương cũng như ai không thể phân biệt đối xử cho dù thân phận khác biệt đi chăng nữa, cậu muốn cho mọi người trong công ty thấy điều này, cũng là đang trên nền móng xây dựng sự hảo cảm của mọi người đối với vị mang danh Tịnh đại thiếu gia này, hơn nữa cậu cũng không thích quá nổi bật sẽ chuốc phiền toái vào người.

Hôm nay chạm mặt người kia, cậu mới biết được lòng mình, hoá ra tưởng chừng như đã quên nhưng vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được.

Lòng vẫn còn đau . . . chỉ là cậu không cho phép nó thể hiện ra mặt ngoài.

Từ khi ở công ty Kỷ Ức về, không lúc nào là tâm Mạc Duẫn Lâm không gợn sóng. Nghiêng người đứng cạnh cửa sổ sát đất, bên dưới là một mảnh phồn hoa ảo mộng, xô bồ ồn ào, từng dải đèn lúc xa lúc gần, đèn đêm đô thị chiếu sáng rực rỡ, trong phòng rộng lớn một mảnh hôn ám không bật đèn, ánh sáng yếu ớt hắt lên mặt kính bên cạnh anh.

Một thân âu phục còn chưa đổi, trên bàn thuỷ tinh là chai rượu vang hãng nổi tiếng cùng ly rượu chân cao với lượng rượu còn dang dở, màu sắc đỏ hồng bên trong lớp thuỷ tinh phản xạ ánh sáng nhẹ toả ra quang mang thu hút ánh nhìn, trong đó phản xạ ra một bóng hình cao lớn như tạc tượng trong bóng đêm, phá lệ cô độc cùng uể oải.

--Thời gian mịt mờ trôi qua, chúng ta đã lạc nhau bao xa ?

Anh cùng người chung một thành phố, cùng ngắm nhìn một bầu trời đầy sao này, nhưng sao anh cảm thấy họ xa cách nhau tựa như những vì sao hằng hà vô số trên kia ?

Ngắm nhìn được nhưng không hề với tới được. Trong tầm mắt nhưng lại xa tầm với, người kia như cách hàng ngàn lớp mây, làm cách nào cũng không theo kịp.

Mạc Duẫn Lâm buồn rầu khó chịu hút một hơi thuốc thật dài, ngón tay thon dài khớp xương rõ rệt kẹp điếu thuốc vào giữa, yết hầu nam tính vì hút thuốc mà hiện rõ quyến rũ, minh mâu sâu thẳm đen như mặc in sâu cả bầu trời đêm ngoài kia, thâm tình cùng hy vọng tràn đầy. Khói thuốc man man trôi vào khoảng không hư vô.

-- Bỏ lỡ một đời, sinh tử một kiếp, trải qua tất cả, vinh quang, quyền lực, tiền tài, anh nhận ra rằng hết thảy đều không quan trọng bằng một ánh mắt người kia. Cho dù cậu chỉ nói cần gì thôi, anh nhất định sẽ tận lực dâng nó lên tận tay cậu.

Tim mang theo nỗi nhớ cùng sầu khổ thống trị, Mạc Duẫn Lâm quay về bên bàn thuỷ tinh, dùng sức hớp hết ngụm rượu còn lại, vị đắng chát men theo cổ họng lan toả không hề làm giảm đi sự nhung nhớ hằng đêm...

-----------

Những ngày hôm sau đi làm, quả nhiên chiếu theo ý muốn của cậu, không hề có xe đưa đón riêng biệt, cũng không có tài xế hay người theo dõi nào nữa, nhưng cậu biết, lão cáo già kia làm sao dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

Tịnh Ân cười lạnh trong lòng.Thấm thoắt hai tháng trôi qua, cậu càng ngày càng thể hiện rõ năng lực trong công việc của mình. Cậu đang ngồi gõ lại bảng biểu mà Tạ Dung đã sửa lại giúp cậu, bỗng thư ký Du gọi cậu vào phòng Tổng giám đốc, Tịnh Ân che giấu tia không rõ theo Du Cẩn vào phòng. Tịnh Hiểu Khanh nhìn qua cậu, mang vẻ mặt khá hài lòng, dĩ nhiên có nghe qua báo cáo của thư ký Du suốt mấy ngày qua theo dõi cùng kiềm chặt chẽ cậu. Đợi hai người ngồi xuống, lúc này Tịnh Hiểu Khanh mới lên tiếng: "Biểu hiện của con trong thời gian qua ba có nghe thư ký Du báo cáo, rất tốt, rất tích cực."

" Con tất nhiên không phụ lòng của ba rồi." Giả dối, Tịnh Ân không kiềm chế được trong lòng thầm nói.

Tịnh Hiểu Khanh nháy mắt hiện lên tia tức giận rồi nhanh chóng chìm xuống, ha ha cười nói : " Quả nhiên không hổ sự mong đợi của ba, giỏi lắm. Nếu vậy ba cũng không còn gì lo lắng nữa. Chi bằng để thư ký Du nói rõ mục đích ba kêu con tới hôm nay."

Thư ký Du vô cùng tuân lệnh giải thích mọi chuyện cho Tịnh Ân.

Nghe xong cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt nhìn Tịnh Hiểu Khanh, ông ta nói: " Tuy chỉ vài ngày nhưng với thực lực của con, ba nghĩ vấn đề này sẽ không làm khó con được, ba an tâm giao cho con."

'Cạch' đóng cửa phòng Tổng giám đốc đóng lại, Tịnh Ân không ngờ rằng còn có chuyện này. Phượng mâu híp lại, lẽ nào Tịnh Hiểu Khanh còn có âm mưu gì khác ?

Một cái bánh nhân vàng bên trong không ai ngu xuẩn lại chia sẻ hay giao nó vào tay người khác trong khi đã biết rõ giá trị của nó. Ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, ông muốn chơi cái gì, tôi bồi ông cái đó !

Về lại phòng làm việc, mấy nữ thư ký cũng không dám nhiều chuyện hỏi han này nọ. Tịnh Ân là Đại thiếu gia, được ba mình là Tổng giám đốc mời lên văn phòng nói chuyện, bàn bạc công to việc lớn gì ở trỏng, bọn họ chỉ là đám thư ký làm công nho nhỏ có quyền gì được biết sao ?

Tịnh Ân ngồi xuống, lách cách gõ tên hạng mục cậu nhận lên, resort Den Part. Vì cậu là cấp dưới của Du Cẩn, hạng mục giao vào tay anh ta đồng nghĩa cấp dưới là cậu trực tiếp tiếp nhận luôn hạng mục này. Vừa rồi Du Cẩn cũng đưa cho cậu tập hồ sơ, vài điều cần lưu ý về công việc sắp tới.

Đây là . . .

Mở ra, liền thấy được cả ba tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Kim Hoành tập đoàn, Thiên Quân tập đòan và Kỷ Ức công ty.

Đồng tử thoạt mở rộng, cậu lục lọi lại trong ký ức năm xưa, resort Den Part đúng là có tiếp nhận sự đầu tư từ cả ba nhà đầu tư này, nhưng không phải giống như bây giờ. Tình thế hiện trên tờ giấy mỏng manh mà cậu cầm như có sức lực nặng nề dày cộm nào đó, hiển lộ sức mạnh cướp đoạt như hổ đói rình mồi.

Thiên Quân tập đoàn bỏ vốn đấu tư cao nhất 45%, kế đến là Kim Hoành với 35%, Kỷ Ức là 13%, còn lại 7% thuộc về các công ty khác.

Tịnh Ân buông tờ giấy trong tay xuống, mệt mỏi nhu nhu hai thái dương, nhưng dưới thái độ nhìn như chán nản này của cậu thực ra là cả một sự kích thích không hề nhẹ. Trong đầu đang chiến đấu tới sắp loạn cả rồi, chỉ thấy lúc cậu mở mắt ra, đôi mắt phượng hẹp dài trở nên sắc bén như thanh gươm vừa tuốt vỏ, lạnh lẽo cùng thấu triệt vô cùng. Tịnh Hiểu Khanh nhất định là biết rõ thế cục hiện nay nên mới đem cục khoai lang bỏng tay này giao cho cậu. Bảo cậu dành thêm cổ phần đầu tư từ tay các tập đoàn, công ty khác sao?

Đâu dễ vậy, nhất là khi người cầm số đầu tư cao nhất là Mạc Duẫn Lâm.

Khoảng thời gian này, từ lúc Mạc Duẫn Lâm gặp cậu xong, chiều nào, hoặc nói là bất kể thời gian nào, cũng đều có mặt lái xe đến đợi cậu. Dù là lúc nào, chỉ cần cậu ra khỏi công ty liền có thể bắt gặp chiếc xe Mercedes quen thuộc cùng bóng dáng ngồi trong xe. Tịnh Ân biết, người kia là đang chờ cậu.

Có những lúc Mạc Duẫn Lâm vì nôn nóng mà ra ngoài chờ Tịnh Ân, thân hình cao lớn dựa trên thân xe bóng loáng dưới ánh sáng mặt trời càng thêm chói loá. Phong độ tuyệt vời, dung mạo tuấn mỹ bất phàm, một thân âu phục sang trọng hàng hiệu đã thu hút không biết bao ánh nhìn, nhiều hơn vẫn là các cô gái, phụ nữ chưa chồng, cho dù có chồng rồi cũng phải nhìn cho đã mắt, ai nấy nhìn anh mà hai má sớm ửng hồng đến khả nghi. Nữ nhân viên cơ sở trước cửa công ty Kỷ Ức nhìn ráo riết vào thanh niên có mị lực cực lớn đằng kia, hồn đã sớm bay lên chín tầng mây. Tận lúc Tịnh Ân đi ra cũng chưa hết, cậu đành bon chen một chút mới ra được bên ngoài.

Nhìn thấy Tịnh Ân, Mạc Duẫn Lâm lập tức đi đến, lòng như lửa đốt nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ băng sơn lúc đầu, chỉ có ánh mắt chăm chú đến cháy bỏng hướng thẳng về phía cậu là bộc lộ hết tất cả.

" Tịnh Ân. " Anh có chút kích động gọi tên cậu.

Sự tò mò hám chuyện của quần chúng nhân dân vẫn luôn là nỗi lo của những người có điạ vị cao trong giới thượng lưu, Tịnh Ân liếc mắt ra đám đông sau lưng mình rồi nói với anh, " Ra chỗ khác nói chuyện, nơi này không tiện."

Mạc Duẫn Lâm hiển nhiên hiểu rõ ý cậu, gật đầu rồi đi theo cậu đến nơi khác ít người hơn. Sau khi hai người đi, đám đông tức thì châu đầu ghé tai bàn chuyện:

" Này, vị kia là ai vậy? Trông cũng giàu có quá đi."

" Oa, không cần biết là ai a, nhưng mà còn soái hơn cả Tịnh đại thiếu gia nha."

" Nhưng mà cũng kì quá đi, người kia lại quen Tịnh thiếu sao? Trông hai người có vẻ thân thuộc..."

Rốt cục có một người thường xuyên đọc báo, biết rõ liền nói." Vị kia là Mạc tổng, Mạc Duẫn Lâm, tổng tài của Thiên Quân tập đoàn rất lớn mạnh."

Oa! Lời nói ra như một quả bom hạng nặng quăng xuống, người này truyền tai người nọ, tạo ra tin đồn hot nhất trong công ty.

Tịnh Ân cùng Mạc Duẫn Lâm còn chưa biết điều này, hai người còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mà nhìn đối phương. Tịnh Ân lên tiếng trước. "Xin hỏi Mạc tổng hôm nay đến đây làm gì ?"

Chỉ là hôm nay thôi sao, chắc chắn những ngày khác cậu biết nhưng cố tính làm như không biết mà không hỏi đến. Mạc Duẫn Lâm cười khổ," Không có việc gì thì anh tìm em không được sao? "

" Nếu là vì công việc, xin mời Mạc tổng ngày mai quay lại, tìm thư ký Du hẹn ngày bàn cùng Tịnh tổng." Tịnh Ân lạnh nhạt nhìn anh nói.

" Người anh muốn tìm không phải Tịnh tổng, mà là em." Cặp mắt đen như sơn chăm chú nhìn thẳng vào Tịnh Ân như muốn hút cậu vào đó. Anh tham lam ngắm nhìn từng đường nét, biểu cảm trên khuôn mặt cậu như muốn giải toả bù cho những tháng ngày vừa qua không gặp được cậu. Khó khăn lắm lần này mới tìm được cơ hội nói chuyện với Tịnh Ân, anh không thể bỏ lỡ. Nhưng ngược lại với sự nhiệt tình của Mạc Duẫn Lâm, Tịnh Ân chỉ thản nhiên đáp trả. "Việc Mạc tổng đích thân tìm tới tôi như vậy, tôi thực sự rất vinh hạnh, nhưng một nhân viên nhỏ nhoi như  tôi thì làm gì có tư cách gặp được Mạc tổng đây? "

Cậu hoàn toàn coi nhẹ sự nóng vội trong mắt anh, cậu vẫn đang kiềm chế lại cơn giận, càng nhớ càng đau, càng đau càng hận, càng hận lại càng lạnh tâm.

Mạc Duẫn Lâm sững người, nháy mắt đó anh thấy rõ hận ý trong mắt người kia, toàn thân anh lạnh toát, không thể thốt nên lời." . . . Tịnh Ân." Em muốn anh phải làm sao?

Cậu thấy đối phương im lặng không nói, chỉ lăng lăng nhìn mình, nhếch môi cười lạnh." Chúng ta vốn không quen không biết gì, cũng không có việc gì cần nói, cho nên Mạc tổng không cần phải nhọc công tới đây."

Dứt lời cậu liền xoay người đi, mặc kệ anh đứng đó.

Không gian tĩnh mịch vẫn còn vọng lại câu nói của cậu, nhìn bóng lưng người kia từng bước từng bước rời xa, dứt khoát như vậy, như chưa từng quen biết anh. . .

Theo mỗi bước chân người kia rời đi, là từng nhát đao hung hăng đâm thẳng vào nơi trọng yếu nhất trong tim, đau đến thở không nổi, cơn đau lan ra toàn thân tê liệt đau đớn. Anh một quyền mạnh mẽ đấm thẳng lên bức tường kế bên, máu tươi giàn giụa chảy ra xen qua từng kẽ tay trắng bệch, trên tường cũng in lại một lỗ dấu vết chứng tỏ người đấm dùng sức tới cỡ nào. Mùi sắt sộc vào mũi, máu đỏ trên khớp tay trắng bệch nổi bật dưới ánh nắng không tăng thêm ấm áp ngược lại làm người ta rùng rợn cả người. Nhưng nỗi đau truyền từ bàn tay cũng không làm giảm đi nỗi thống khổ trong tim, lần này đến lần khác cứ thay nhau dày vò anh. . .

Tịnh Ân hướng chân về trạm xe buýt, để ngoài tai mọi âm thanh mọi lời nói, chỉ tập trung về dự án đầu tư sắp tới để xoá đi hình bóng vừa làm phiền mình kia. Xem ra không có cái gì là không trả giá, miếng mồi ngon ngọt như vậy há dễ dành rơi vào miệng cậu như vậy ?