Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 20: Tan




Beta: Khả + Vũ

----------

Lần nữa, Tịnh Ân cảm thấy nhân sinh của mình có quá nhiều điều bất ngờ. Từ được trọng sinh một lần, rồi vô hình trung được người kia giúp đỡ, lần này là khai ra người đứng sau dựt giây Hiên Cung. Tuy số tiền được gửi dưới dạng nặc danh, đổ vào khoản bồi thuờng hợp đồng cùng nhiều khoản khác, nhưng chung quy cũng là lợi bất cập hại(*) đối với cậu. Thậm chí cậu còn không cần nghĩ cũng hiểu ra câu nói:" Không sao." kia vào một ngày nào đó.

(*) lợi bất cập hại: có lợi mà không có hại.

Tin tức như bóng tối bị thôn phệ bởi ánh sáng, từng lần từng hồi lộ ra sự thật cuối cùng khiến người ta phải kinh ngạc, phải thốt lên câu cảm thán cùng cảm thấy tiếc nuối.

Vô số tên đề bài treo đầu dê bán thịt chó nối tiếp nhau san sát nổi lên từng thời điểm. Kỷ Ức xôn xao sau nhiều trận phong ba, hằng ngày đều bị vay trong không khí căng thẳng tột độ. Người người ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt sợ có người giả danh nhân viên vào phá rối. Bảo vệ được tăng cường số lượng lẫn lượt kiểm tra an ninh để ngăn cản đám phóng viên ngày ngày chầu chực trước cửa công ty để lấy thông tin mới nhất về toà soạn. Đứng mũi chịu sào đương nhiên càng là Tịnh Ân, sau mới đến người đồng ý giao kế hoạch cho cậu – Tịnh Hiểu Khanh. Mỗi lần ra vào công ty, cậu đều phải có bảo tiêu đi theo cùng phòng vệ cho mình. Trên truyền thông đang chiếu cảnh bắt được thủ phạm từ công ty Kỷ Ức đi ra, Trương Chung khuôn mặt có chút già nua hốc hác, máy quay, micro chĩa thẳng vào mặt ông ta:" Trương Chung tôi nói cho mấy người nghe! Kỷ Ức chỉ là một đống rác mà thôi, trước sau sẽ sụp đổ, nhất định sẽ có ngày như vậy!" Ngữ khí kiên định cứ như ông ta đã nhìn thấy ngày Kỷ Ức đã sụp đổ trước mắt mình vậy, vẻ đắc thắng không chịu nổi hiện ra, ánh mắt sáng quắt hướng về đám phóng viên dõng dạc nói to. Lập tức như đàn kiến tha được cục đường ngọt ngào, chục người ồ ạt đưa ra câu hỏi liên tiếp, vài người tranh thủ ghi ghi chép chép gửi thông tin về toà soạn lấy thưởng tin nóng.

" Ông Trương, xin hỏi câu này của ông là có ý gì?"

" Xin ông nói rõ. . ."

" Thưa ông, Tịnh Ân có liên gì đến trong chuyện này hay không?"

Tịnh Hiểu Khanh tắt ti vi, nhìn Tịnh Ân không nói gì cả. Cả gian phòng chìm trong sự im lặng đột ngột khiến người khác ảm thấy bức bối khó chịu trong người. Tịnh Hiểu Khanh không biết suy nghĩ điều gì, gõ cốc cốc lên mặt bàn. " Lần này không phải do con sơ suất gây ra lỗi lầm, mà là không đề phòng người bên cạnh mình, đây xem như là một bài học đắt giá cho con."

"Vâng. Thật không ngờ Trương Chung lại lợi dụng thân phận người giám sát dự án làm ra chuyện này." Bên ngoài mặt Tịnh Ân vẫn tỏ vẻ tiếc nuối cùng căm tức, bên trong vô cùng bình thản, đã muốn cười vào mặt ông ta.

"Vậy số tài khoản giúp con kia, . . . đã tìm ra được chưa?" Ông ta khẳng định sẽ lưu ý đến chuyện đó rồi, ai có năng lực như thế mà đem số tiền khổng lồ bồi thường hợp đồng cho Tịnh Ân cơ chứ? Ông ta muốn xem thử là ai có gan này, về sau còn đề phòng, không thể để cho hắn phá hỏng kế hoạch được.

" Vẫn chưa." Tài khoản sau khi chuyển xong, lập tức giống như tài khoản ảo bình thường, biến mất không có dấu vết gì, khiến người khác muốn truy ra cũng truy không được.

Bất quá. . .

" Ba, việc của Trương Chung bên kia ba đừng lo nữa, mọi chuyện con sẽ dàn xếp lại ổn thoả. " Không phải là không muốn để ý những lời nói năng tựa như người si nói mộng của Trương Chung nhưng thực ra cũng phần nào chính xác đối với Tịnh Ân – người thấy được trước tương lai.

Tịnh Hiểu Khanh biết cũng không thể từ cậu moi ra thêm thông tin gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu hồi lâu tựa như đang suy nghĩ điều gì quan trọng, cuối cùng gật đầu:" Được, lần này do con đảm nhiệm xử lý. Ba không muốn thấy thêm lần nào như vậy nữa, Kỷ Ức bị một lần là quá đủ rồi. "

Tịnh Ân không nói gì, chỉ gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu.

Ra khỏi căn phòng chứa con người cậu ghê tởm cùng căm hận, Tịnh Ân mím môi bấm vào số điện thoại của người nào đó, nhắn qua một tin.

Trời sắp vào đông, hiện tại đã là cuối thu rồi, từng cơn gió lạnh buốt như bỡn cợt tràn qua khoang mũi, tràn vào cả khoang miệng, Tịnh Ân có chút lạnh lẽo xoa xoa đôi tay trắng nõn đến đỏ hồng, mỗi đợt thở ra là cuốn theo một làn khói trắng mỏng manh, nối tiếp nối tiếp nhau theo nhịp thở nhịp nhàng của cậu.

Cũng tại nơi này, có bao nhiêu kỷ niệm tốt đẹp cậu cùng anh trải qua, thế nhưng đến cuối cậu mới phát hiện, hoá ra người đi bên cạnh mình chưa chắc sẽ đi cùng mình đến cuối cuộc đời, hoá ra. . . cuối cùng bọn họ cũng không thuộc về nhau. Tâm tình tràn đầy phức tạp nhìn cuộn sóng khói bay bay trong màn sương hơi lạnh đến tê tái tâm hồn, ánh nhìn không chút thần hồn, đăm đăm xoáy sâu vào một điểm cố định nào đó trên mặt cà phê.

Không biết, đến đích cuối cùng kia cùng cậu, rốt cuộc chỉ có một mình cậu cùng giấc mộng muốn thay đổi kiếp trước, hay là bão tố nào đó mà cậu dù trọng sinh cũng không thể lường trước được?

Có được cái gì đó nhất định phải trả lại một vật ngang giá với nó, đạo lý nhân sinh này cậu hiểu rất rõ. Trọng sinh lại đồng nghĩa với việc có quyền sửa mọi thứ theo ý mình mong muốn, bù lại, cậu phải tự mình vượt qua "kiếp nạn", đó là cái giá cậu phải trả cho việc được trọng sinh. Có lẽ đến lúc rồi.

"Leng keng." Chuông gió ngoài cửa tiệm kêu lên, một thân ảnh vị khách bước vào, mang trên mình hơi thở nhàn nhạt man mát của cuối thu, phủ trên vai chiếc áo khoác gió nam tính màu đen bên ngoài còn đọng lại hơi hướm phong trần.

Đang suy nghĩ, một bóng hình đen che hết ánh sáng trước mắt cậu, Tịnh Ân ngẩng đầu lên, người kia thấy cậu nhìn mình liền nở nụ cười tươi rói so với ngày đầu xuân còn ấm áp hơn, giọng nói kèm theo vài hơi thở gấp gáp nghe qua cũng biết là chạy vội đến đây." Em chờ lâu chưa?"

Câu hỏi này cứ tự nhiên bộc phát khỏi cửa miệng Mạc Duẫn Lâm như nói thời tiết hôm nay tốt thật. Tịnh Ân không khỏi nhếch môi cười giễu, tự giễu đối phương, cũng là tự cười giễu chính mình. Từ bao giờ cậu đã quen thuộc loại thái độ này của đối phương?

" Không lâu." Ngón tay cái cùng ngón trỏ vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của tách cà phê còn hơi nóng, Tịnh Ân cúi đầu trả lời.

Đợi cho đối phương ngồi xuống, cậu mới thôi hết vuốt ve mặt tách.

Chỗ cậu cùng Mạc Duẫn Lâm ngồi là một góc trống, không gian vắng lặng, trời sắp vào đông, của tiệm không nhiều khách, có cũng chỉ lác đác vài người mua cà phê xong rồi về. Trời lạnh thế này, ai cũng không nguyện ý rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình để ra ngoài vào trời đông giá rét, trừ khi có công việc quan trọng hay thực sự có tâm sự trong lòng. Mà Tịnh Ân cậu là cả hai.

Cậu vì đề phòng người khác nghe được cuộc nói chuyện của cậu và Mạc Duẫn Lâm còn cố ý tìm đến một góc vắng vẻ trong cửa tiệm, ít bị chú ý tới nhất, cho nên hầu hết người ra vào tiệm cũng không hề hay biết ở đây có hai đại nhân vật đang ngồi, một Kỷ Ức vừa nổi tên trên báo, một tập đoàn Thiên Quân một tay che trời.

Không khí nhất thời trầm lặng một khoảng, cả hai người đều không nói gì, Mạc Duẫn Lâm vì khẩn trương, có chút phấn khích nhìn cậu, si mê ngắm nhìn từng ngũ quan tinh mỹ của cậu như muốn khảm sâu vào trong máu thịt, còn Tịnh Ân thì chìm trong cảm xúc đầy phức tạp vì những điều mà cậu sắp nói tới đây. Ban đầu cậu còn không chắc chắn lắm, nhưng theo thời gian, có một số việc theo lý kiếp trước không thể xảy ra lại xảy ra, hơn nữa còn xảy ra đường đột như vậy, chuyện nên xảy ra thì không hề tái diễn lại. Như vậy không đúng chút nào, bao lần cậu kiểm tra lại trong kí ức của mình xem đã có nhớ nhầm cái gì hay không, nhưng không hề . . .

Sự việc vẫn cứ tiếp tục diễn ra, cứ như vốn nguyên bản của nó là vậy, thực hiển nhiên, thực bình thường, nhưng cũng làm cậu đau đầu bao lần trong đêm.

Hít sâu vào một hơi, khí lạnh tràn ngập khắp khoang mũi khiến con ngươi cậu sáng rực lên, tỉnh táo không ít. " Mạc Duẫn Lâm."

Mải mê ngắm nhìn cậu, thời gian qua, anh thật nhớ cậu. Quan sát trạng thái của cậu, Mạc Duẫn Lâm thầm gật đầu, tinh thần không sai, nhưng Tịnh Ân thực ốm, sút mất mấy cân hẳn là vì vụ hợp đồng kia rồi.

Phút chốc nghe được tên mình thoát ra khỏi miệng đỏ mọng của cậu, Mạc Duẫn Lâm có chút mê muội, theo bản năng ừ một tiếng, sau mới kinh ngạc đối diện với cậu: " Em gọi anh?"

Đối với việc Mạc Duẫn Lâm thất thần như vậy, Tịnh Ân không nói gì hết, chỉ là xoay nhẹ tách cà phê trong tay, thanh âm nhẹ nhàng buông ra từ cặp môi thấm đậm sương lạnh, " Anh có phải cũng giống như tôi đúng không? "

" . . . Em nói vậy là sao? Giống như em?" Mạc Duẫn Lâm khó hiểu nhìn cậu, nhưng con tim đập liên hồi trong ngực như đánh trống mang lại cảm giác bất an khiến anh toát hết mồi hôi lạnh sau lưng, hai tay nắm chặt khẽ siết lại giấu dưới góc bàn, đôi ưng mâu chăm chú nhìn thẳng vào Tịnh Ân, dường như chuẩn bị nghe tới bản tuyên án của mình. 

Lời nói dịu êm như tiếng đàn hạt rơi trên đám mây cầu vồng bảy sắc, ươm mầm chồi xanh lại mang theo chút băng giá ngày đông, Tịnh Ân khẽ nhếch môi, răng trắng như ngọc trai lay động, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt đen tuyền của người đối diện. " Cũng trọng sinh giống tôi, sống, lại, một, lần, nữa."

Nhẹ nhàng từng lời như gió thổi mát, nhưng rơi vào trong tai Mạc Duẫn Lâm tựa như từng đạo kinh lôi giáng xuống, một tia rồi lại một tia nặng nề đâm thủng tứ chi, sống lưng lạnh buốt, anh trợn hai mắt lên, như không thể tin nổi mấy lời vừa nghe được, " Em . . . em đang nói cái gì?" Tâm dâng lên kinh đào hải lãng (*), cơn bạo sóng đánh thẳng vào tim như xé toạc ra bí mật anh giấu kín bao lâu nay, thẳng tắp đem trái tim sống nửa chừng mất đi từng hồi nhịp đập. Anh không ngờ Tịnh Ân sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, trong phút chốc còn chưa lấy lại được tinh thần.

Tịnh Ân gượng gạo nhếch môi, cậu biết vốn sẽ vậy, chưa ai bao giờ dám công nhận một điều kinh hoàng mà mình trải qua, cả cậu cũng từng vậy, nhưng rồi điều gì cũng sẽ sớm lộ diện. Thà đau ngắn còn hơn đau dài. Lấy chủ trương tinh thần trên làm trụ cột can đảm cho bản thân, nhìn Mạc Duẫn Lâm kinh hãi, đôi ưng mâu của anh sáng chói dần, rồi thất sắc ảm đạm, cậu biết đối phương nghe rõ, cũng không muốn lặp lại lần nữa, tay thập phần mất tự nhiên nâng lên tách cà phê vừa nguội uống một hớp trấn định, lợi dụng chiếc tách che đi thần sắc lúc này của mình.

kinh đào hải lãng (*) : sóng to gió lớn.

Mạc Duẫn Lâm nhìn cậu như vậy, tưởng chừng như muốn điên mất, rồi lại vạn phần sợ hãi, trong tâm dường như nghe thấy cái gì vỡ nát, con ngươi thuỷ mặc đen tối đi, vừa muốn che đậy nổi khổ tâm vừa đau đớn, khuôn mặt băng sơn có phần trắng bệch, cắn chặt răng, khó khăn thốt lên một tiếng khẳng định. "  .. . Ừ." Tất cả có lẽ cậu đã biết nên mới quyết định thẳng thắng như vậy. " Giống như em." Cho nên hết thảy những điều vừa qua, trong mắt em không khác nào trò hề ?

--Một trò hề đáng buồn cười mà anh đã cố hết sức dựng nên nhưng không một ai xem vào mắt, kể cả người trước mặt.

Không gian sau lời nhận tội đầy đau khổ này tràn đầy im ắng, dường như tiệm cà phê vắng bóng người lại trở thành một nơi vô cùng thích hợp cho tâm tình, hoặc là lòng của cả hai đều căng thẳng như nhau nên không hề tiếp nhận gì nữa ngoài thanh âm của mình và của người đối diện. Thời gian như mãi mãi đọng lại tại khoảnh khắc này, chân thực mà hư ảo, tầng ranh giới mỏng manh dần dần buông xuống.

Đợi cho Mạc Duẫn Lâm gian khổ thú nhận, Tịnh Ân đặt tách cà phê xuống, một lần nữa phải đối mặt với cặp phượng mâu thanh lãnh kia, Mạc Duẫn Lâm nén cơn đau dồn dập từ trái tim, con ngươi thoáng co rút lại thoáng phóng to, cả người buộc chặt lại như học sinh tiểu học chờ đợi hình phạt của mình sau khi làm chuyện có lỗi. Chỉ nghe thấy thoang thoảng tiếng thở dài của Tịnh Ân kéo đến.

" Anh biết không, trọng sinh mang ý nghĩa như niết bàn trọng sinh, một lần nữa cho cả tôi và anh thêm cơ hội sửa chữa lại sai lầm của chính mình ở kiếp trước. . . chính chúng ta mới nên trân trọng cuộc sống này mới đúng. " Tịnh Ân dừng một chút, ". . . Những gì của trước kia, tôi không muốn nhắc đến nữa, anh muốn sửa chữa sai lầm, tôi cũng muốn, hiện tại, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, có sự nghiệp ổn định. Đừng dây dưa vào quá khứ nữa, Mạc Duẫn Lâm, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến tôi khó xử thêm thôi."

Mặt nạ thuỷ tinh anh cố gắng dàn dựng nên dưới ánh nhìn trong suốt lại thấu triệt của cặp phượng mâu lãnh đạm kia, rốt cuộc sụp đổ, hoá thành tro bụi, mãi mãi cũng không thể tìm về. Người kia cứ thế mà nhẹ nhàng cắt đứt tấm lụa mỏng manh ngăn cách một sự thật, ngăn cách cả trái tim, tại đây, dứt khoát lựa chọn phơi bày hết, không chừa một đường lui.

Hai nắm tay sát vào lòng bàn tay, chạm đến mỗi gân kinh mạch máu, trắng nhợt nhạt rồi lại suy yếu cố gượng dậy, đôi môi Mạc Duẫn Lâm run run, anh kích động nắm lấy bàn tay trắng nõn để trên bàn của Tịnh Ân, nắm thật chặt.

" Đừng, đừng mà Tịnh Ân . . . em không biết anh đã vui như thế nào khi biết mình còn có thể có cơ hội được ở bên em một lần nữa. . ."

Chưa dứt lời, đã thấy Tịnh Ân nhíu mày, dùng sức rút tay khỏi Mạc Duẫn Lâm, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống. Giọng nói không khỏi lạnh hơn ba phần. " Mạc Duẫn Lâm, đừng như vậy! Từ kiếp này trở đi, Tịnh Ân tôi đã tự thề với lòng mình, sẽ không để cuộc đời của mình lại giống như kiếp trước."

Nói rồi bước ra khỏi chỗ, thẳng một đường hướng bên ngoài mở của ra khỏi cửa tiệm, Mạc Duẫn Lâm đương nhiên khoong thể để như vậy được, không buông tha đuổi theo.

Ra ngoài, trời đổ tuyết từ bao giờ, lác đác từng bông tuyết rơi xuống đất, hơi lạnh tràn về, khoang hô hấp như đình chỉ lại, Mạc Duẫn Lâm chỉ biết đỏ mắt đuổi theo bóng hình kia, cả tâm thần lẫn trí não đều lạnh như tuyết. Anh đuổi kịp, bắt lấy cánh tay người nọ, hơi thở gấp gáp nói đứt quãng, " Đừng đi. . ." Tịnh Ân, xin em đừng đi, anh sẽ chịu không nổi.

Tịnh Ân sượng người lại một hồi, mím môi quay người lại, quyết đoán nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh của người kia, một thân áo gió đen cao ráo nổi bật dưới nền trời tuyết rơi.

" Sai lầm của tôi ở kiếp trước chính là gặp được anh, tôi nghĩ bản thân mình may mắn, tạo phúc gì mới được gặp anh, nhưng hoá ra, tôi đã sai rồi, một lần chưa đủ, tôi lại thêm lần nữa dại dột đặt tình cảm nơi anh." Đến bây giờ, hốc mắt sâu thẳm lạnh nhạt của cậu hơi phiếm hồng, đè nén cảm xúc chua sót nơi đáy lòng, cậu gỡ bàn tay anh xuống. " Mạc Duẫn Lâm, anh có thể chưa bao giờ biết được, tôi yêu anh nhiều như thế nào, trân trọng từng giây phút được ở bên anh, từng kiên quyết một lòng đi theo anh cho đến khi chết, nhưng tất cả chỉ là đã từng. Sai lầm đó đến thời điểm này cần nên được tháo gỡ, cho nên, Mạc Duẫn Lâm, tôi muốn bản thân không cần phải phạm phải sai lầm chí mạng, vạn kiếp bất phục đó nữa. "

Tịnh Ân xoay người đi, che giấu thần tình như sắp khóc của mình, " Nếu lần đó không gặp anh, tôi đã bình an cứ thế mà sống, tuy khổ nhục vì Ân gia, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng rời đi, tôi cũng đã có thể gặp được một người phù hợp với mình, yêu nhau rồi kết hôn, thành gia lập thất rồi sinh con . . ."

Bông tuyết từng mảnh rơi trên bàn tay trắng noãn mảnh khảnh của người thanh niên xinh đẹp trước mắt, đứng gần như vậy, Mạc Duẫn Lâm lại chỉ cảm thấy mơ hồ đến không thể nào nắm bắt được, không hề thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng phía trước, nhưng làm sao cũng không nhìn rõ nổi, hoá ra, Mạc Duẫn Lâm đã khóc, anh đã lặng thầm khóc.

Mạc Duẫn Lâm, vị chúa tể trẻ người khiến ai ai cũng phải kinh sợ, đã khóc. Giọt nước mắt trong suốt cay đắng dưới trời tuyết, hơi hướm dần lạnh đi, cô độc, lại đau thương. Trong tâm trí như một con thú quẫy vùng muốn phá tan trói buộc lao ra, khao khát chiếc chìa khóa đến cho mình tự do dù phải đánh đổi tất cả, cuối cùng chỉ còn lại một thân mình đầy thương tích chồng chéo lên nhau.

Tuyết đầu mùa, rơi trên vạt áo ai để lại từng đợt tâm tê tái, hai người cứ thế mà đứng lẳng lặng trong tuyết, cảm nhận được trong lòng mình một hồi lạnh lẽo.

Tịnh Ân cũng rơi nước mắt, nhưng chỉ là cậu quay lưng đi, Mạc Duẫn Lâm không biết, mà cậu cũng không biết, người sau lưng cậu, chỉ ngắm nhìn hình dáng cậu thôi nhưng cũng đủ tâm tê phết liệt, sững sờ rơi nước mắt.

Xung quanh là tuyết trắng tinh khôi, mỹ lệ lại tĩnh mịch đến phá lệ thê lương.

Có người nói: Đàn ông chỉ khóc khi họ ở trong cùng cực của sự đau khổ.

Và nổi đau khổ này, dằn vặt hai người trong cuộc. . .

Mạc Duẫn Lâm không biết gì nữa, mặc cho nước mắt rơi, cũng không có dũng khí kéo tay cậu lần nữa, chỉ biết, thân đau, tâm đau, đến cả tinh thần mạnh mẽ thường ngày cũng sắp vỡ vụn. Vô hạn bi thương thay nhau ào ào kéo đến, thân hình cao lớn trốn tránh vết thương lòng sau màn tuyết, không dám bước tiếp.

Nước mắt tan vào gió đông, hoà vào tuyết trắng, chuyện tình bi thương không hồi kết, vui vẻ, ân oán, tan nát, tuyệt vọng, có lẽ, vào thời điểm này, cũng giống như tuyết trắng kia, rơi xuống, rồi hoà vào trong nền đất lạnh lẽo. Vĩnh viễn không thể tái sinh thêm lần nào nữa, càng không thể nở ra một đoá hoa xinh đẹp cho mùa xuân. . .

====