Beta: Vũ
----------
Tịnh Ân đến phòng thư ký, tiếp tục công việc dang dở của mình. Sau khi nhận dự án Den Part xong, ngoài ra Tịnh Hiểu Khanh thấy cậu thành công như vậy, liền giao cho Tịnh Ân khối lượng công việc còn nhiều hơn lúc trước. Miệng nói là muốn rèn luyện cho cậu, mà trong lòng không biết là hảo ý thật không hay cố tình gây khó dễ cho cậu đây.
Vài thư ký có giao hảo với cậu, tiếp xúc khá nhiều, tiến tới hỏi thăm hai ba câu đôi lời, Tạ Dung cũng an ủi rồi bắt tay vào việc điều chỉnh lại kế hoạch, xem xét lỗi sai, Tịnh Ân gật đầu đáp lại từng lời hỏi thăm.
Nhân sinh lúc nóng lúc lạnh, lúc nóng bạn liền được hân hoan nghênh đón như một vị sao tỏa sáng, lúc hạ nhiệt rồi thì thành kẻ qua đường không ai biết, có khi còn bị xua đuổi. Tuy làm việc cùng nhau không lâu lắm, nhưng mỗi người trong đây ít nhiều gì cũng đều đến quan tâm cậu một chút, bởi họ biết Tịnh Ân không giống như lời đồn đại bêu xấu ngoài kia. Trước khi đến đây, Hữu Phục Sinh- người bạn duy nhất Tịnh Ân kết giao, cũng hỏi thăm chuyện, tính cách sáng sủa của cậu ta giúp Tịnh Ân phần nào cảm thấy đỡ nặng nề.
Hết thảy, nguyên do cũng là sự việc lần này mang đã đến sự đả kích không nhỏ cho cậu.
Điện thoại nhấp nháy, Tịnh Ân quơ tay qua lấy, nhìn số điện thoại trên màn hình ngón tay chợt khựng lại, do dự vài lần rồi mới nhấc máy: "A lô."
". . ." đầu bên kia không tiếng động, đợi vài giây sau mới có âm thanh, là một giọng nam tính trầm thấp như đang cố kiềm nén điều gì đó nói: "Em vẫn khỏe chứ ? "
". . . Tôi ổn " Tịnh Ân không nóng không lạnh, từ tốn trả lời.
". . ." Giữa hai người là một trận trầm mặc kéo dài, mãi cho đến khi Tịnh Ân cảm thấy cậu không kiên nhẫn nổi nữa mà muốn cúp máy thì đầu bên kia mới vang lên một câu: "Em đừng lo."
Vẫn là câu nói đó, vẫn là loại giọng điệu ôn nhu cùng mang theo sức mạnh tinh thần an ủi vô hạn, đã từng làm cho cậu quyến luyến vô cùng. Nhưng là, đừng lo ? Đừng lo gì mới được ?
Tịnh Ân nhíu mày, tính hỏi lại, đối phương đã nói tiếp, "Em nhớ giữ sức khỏe, đừng vì công việc mà làm tổn hại bản thân . . . Tạm biệt."
Lần đầu tiên, Tịnh Ân cảm thấy mọi nỗ lực trước kia của mình dường như là vô ích. Ngón tay có chút run rẩy cúp máy, Tịnh Ân khống chế bản thân không cho mình ném đi chiếc điện thoại, cậu nhắm mắt lại hòa hoãn tâm tình thật lâu.
Ánh ráng chiều tựa như một lớp vàng kim mỏng manh dát lên một vầng hào quang, phủ xuống thành phố rực rỡ đầy kim cương lóng lánh, từng tòa nhà cao tầng được tắm mình trong vầng hào quang sáng rực như gột rửa đi mọi phong trần năm tháng.
Chiều tàn, nắng dập tắt, tâm của người tại thời điểm đó cũng tan nát . . .
"Bộp" Bìa sơ mi đựng tài liệu niêm phong kín kẽ đã được mở ra nằm chỏng chơ trên bàn gỗ, chứng tỏ lực của người ném mạnh đến cỡ nỗi mới khiến cho vài tờ giấy lộ ra một góc lớn. Liếc qua liền thấy được, đó không phải là giấy tờ hợp đồng đầu tư của Kỷ Ức đối với Den Part resort hay sao ?
Nam nhân trung niên đối diện Tịnh Ân bây giờ là đại diện cho resort lần đó đến ký hợp đồng với cậu. Đối phương không dám thở mạnh, cầm lên tập tài liệu kia. Sau một hồi mông lung liền lật qua lật lại cuốn hồ sơ, hai tay ông ta run run đặt xuống, đầu vẫn cúi gằm. Tịnh Ân ngồi dựa vào ghế lô, tư thế thoải mái giống như mọi chuyện đều là do mình nắm chặt trong tay rồi, bên cạnh là Tạ Dung ánh mắt như lưỡi dao sắc bén săm soi ông ta như hổ rình mồi.
"Thế nào?" Tịnh Ân lấy thế chủ động hỏi trước, thái độ lạnh nhạt.
" Tịnh, Tịnh thiếu gia. Cậu xem, có phải là có chỗ nào nhầm lẫn hay không ? Thật . . . thật sự là bên chúng tôi không có. . ." Đối phương là nam trung nhân có kinh nghiệm đầy mình trên thương trường, tuy sợ hãi trước uy thế của Tịnh Ân, nhưng vẫn còn lắp bắp cố nói.
"Không có? Mấy người mắt mũi để đâu sao lại không nhìn kỹ vào tài liệu này đi? " Tạ Dung nghe thấy nam trung nhân kia phủ nhận như vậy, liền nghẹn khí thốt ra.
Nam trung nhân đại diện cho Den Part resort, Hiên Cung, thời khắc này hai bàn tay thấm đẫm mồ hôi, trên trán càng khỏi phải nói, từng hàng từng hàng mồ hôi lạnh to như hạt đậu thi nhau tràn xuống mí mắt ông ta. Trong cặp mắt mờ thấm nước, hình như ông ta thấy được bản in khoảng tiền gian lận mà ông ta kiếm được từ lần hợp đồng này. Mà nào đâu chỉ riêng ông ta, ngay cả mấy cấp trên cũng có phần, ông ta chỉ là nghe theo lệnh rồi làm thôi, vì tiền tài có gì mà không làm được.
"Vậy sao? Trên tờ giấy này mọi thứ đều đi ngược lại với phủ định của Hiên đại diện, nếu ông không thể xác nhận lại một lần nữa, vậy chúng ta tốt nhất nên gặp lại nhau ở tòa án. Tôi nghĩ đến lúc đó, mọi chuyện có lẽ sẽ rõ ràng hơn không chừng." Tịnh Ân giọng nói mỉa mai gõ gõ ngón tay trỏ lên tập sơ mi, trọng điểm là tờ giấy kể rõ mọi chi tiết từ tài khoản ăn rút của ai, cho đến khoảng tiền chuyển qua như thế nào, địa điểm cụ thể ra sao.
Cậu thản nhiên nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng hơn của Hiên Cung, trong lòng cười lạnh, lấy lên một tờ trong đống giấy tờ lộn xộn đó, Tịnh Ân lật lên xem, nhướn mày, cấp cho đối phương thêm một quả bom: "Thật ra mà nói, khoảng tiền này đủ cho Hiên đại diện ăn no ba bữa cho hết đời này, nhưng mà, rất tiếc, vụ này bị tôi phát hiện rồi, làm sao bây giờ?"
Hiên Cung đến lưng cũng không thẳng được nữa rồi, ông ta nhếch mép không nói được gì, ông ta sợ sệt nhìn từng hành động của Tịnh Ân giống như sắp tới cậu mới là người quyết định án tử hình ông ta. Cái miệng hớp ra hớp vào muốn phản biện nhưng ông ta phát hiện cơ thể mình run như cầy sấy. Tờ giấy mực đen giấy trắng là chứng cứ rõ ràng nhất thể hiện mọi tội lỗi của ông ta cùng đồng bọn hiện tại nằm ngay thẳng trên bàn, muốn xóa đi cũng không có cách nào được. Đầu óc mụ mị lo lắng, kinh hãi không nghĩ được gì, bị Tịnh Ân ép cho thở không nổi. Không phải là có người nói cho ông ta biết, chỉ cần rút bớt số tiền đầu tư từ người Kỷ Ức bên kia an an ổn ổn tiêu xài là được rồi sao?
Lần này bị phát hiện hết toàn bộ, đời này ông ta coi như xong.
Nghe đến lời Tịnh Ân nói, giống như bị xối cả chậu nước nóng lên người làm cho tỉnh lại, rồi tiếp đó là đổ cả chậu nước đá lên, khiến ông ta cứng đờ người, đứng bật lên nhanh chóng chạy qua ôm đùi Tịnh Ân khóc lóc ỉ ôi.
" Tịnh thiếu gia, tôi sai rồi. Tôi sai rồi!! Đều là do người khác sai sử tôi làm." Vào tù ? Ông ta không muốn! Chỉ việc này thôi cũng đủ làm ông ta bóc lịch cả đời trong tù. "Tôi còn gia đình, cậu tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ trả lại hết tiền mà. . . Tịnh thiếu gia, không phải tôi tự nguyện làm, là bị ép làm! Tịnh thiếu. . ! "
Hiên Cung chưa kịp chạm đến chân Tịnh Ân, đã bị Tạ Dung kéo lại, đẩy ra một khoảng cách đủ cho ông ta không chạm tới cậu.
Lần này, Tịnh Ân tựa tiếu phi tiếu nhìn Hiên Cung vừa khóc vừa gào dưới nền đất, đứng dậy chậm rãi, "À, tôi nghĩ cơm này Hiên đại diện ăn chưa đủ đâu, trong tù vẫn còn nhiều suất cơm ngon hơn đang chờ ông đó, Hiên Cung." Tia sáng trong mắt cậu lóe ra, hai tay đút trong túi thông báo ra kết quả cuối cùng, Tạ Dung thấp thoáng thấy được đôi cánh hắc ám sau lưng Tịnh Ân đang vung vẩy khiến cô lạnh hết cả người.
Đối với Hiên Cung, ông ta cảm thấy Tịnh Ân không còn là quả hồng mềm nhuyễn muốn nắn sao thì nắn, mà chính là khối đá sắc nhọn cầm lên liền tự tổn thương mình. Nhẹ chỉ là bị thương chảy máu, nặng chính là phế đi cả cánh tay!
Bất quá, cầu xin không được vậy thì làm liều, đầu óc nóng lên, Hiên Cung vồ đến bên bàn, chụp lấy tờ giấy chứng minh tội lỗi của mình đem vào mồm nhai nát, nước dãi cùng nước mắt theo đó mà tràn ra khiến người người ghê tởm " Ha... ha, hết rồi, tờ giấy đã mất rồi, Tịnh Ân, mày xem đi, bằng chứng đã không còn nữa. Haha" Hiên Cung kích động gào lên, nét mặt dữ tợn vừa khóc vừa cười tựa hồ đã bị điên rồi. Giống như bị quỷ dữ từ mười tám tầng địa ngục lên nhập vào, còn toan tính nhào vào cậu, sát khí tràn ngập đáy mắt.
"Bảo tiêu!" Bên ngoài nghe được động tĩnh ồn ào, một đám bảo tiêu (*) nhanh chóng phá cửa xông vào, tiến lên bắt lấy Hiên Cung. May mắn, trước khi đi gặp ông ta, Tịnh Ân đã liệu trước tình huống đối phương không chịu nhận tội mà quay ra đả thương chính mình nên gọi Tạ Dung tuyển vài bảo tiêu thủ hộ trước.
Hiên Cung bị giữ hai tay không còn làm gì được, ông ta rống to đến khàn cả tiếng." Tịnh Ân! Tha cho tôi đi, không phải do tôi làm!. . .Ha ha, Tịnh Ân, mày đi chết đi!" Hai thanh niên cao to lực lưỡng giữ chặt Hiên Cung giãy giụa điên cuồng đi ra ngoài.
Tạ Dung thở ra một hơi, mệt nhoài ngồi xuống ghế lô, " Hiên Cung này, ông ta khẳng định là bị cậu ép đến điên rồi."
"Đều là do ông ta tự mình chuốc lấy, việc này không tra rõ, còn không phải là tới phiên em cùng chị vào tù sao?" Tịnh Ân cười cười nói đùa cũng ngồi xuống, tháo nút đầu áo sơ mi, nhẹ nhàng thở ra xem như trút đi gánh nặng bấy lâu.
Tạ Dung đáp lại bằng một nụ cười thỏa mãn.
Lần này Hiên Cung bị lộ ra ngoài sáng, ăn hối lộ tham công tiếc việc, rút đi số tiền không ít làm liên đới toàn bộ công trình resort phải ngưng lại. Tịnh Ân đem điều này lên báo cáo cho Tịnh Hiểu Khanh, nhận được vài lời khen khách sáo, bất quá ánh mắt có chút khác thường. Vụ này vừa lộ ra lập tức khuấy động không nhỏ trong thương trường, toàn bộ đều thắc mắc Kỷ Ức rút đi vốn đầu tư bị hao tốn lần này, ai sẽ là người kế tiếp đổ tiền vào cái công trình này đây?
Tịnh Ân xem bản tin chính trị kinh tế xong, ăn hết phần cơm mình tự nấu, tuy không ngon như nhà hàng bốn sao nhưng cũng xem như là ăn được.
Thực ra, người đứng sau màn kịch này là ai, Tịnh Ân đã biết rất rõ, nhưng hiện tại không phải là lúc vạch mặt.
Ban đầu, khi thấy Hiên Cung cùng đối phương bên kia có thái độ khác thường, cậu cảm giác không đúng lắm, sau đó cho người theo dõi động tĩnh của bọn họ. Càng lần theo dấu vết càng khiến cậu nghi hoặc càng lớn, rốt cuộc, đến cuối cùng, bắt được một mẻ lớn thế này.
Trong toàn bộ số tài khoản được chia nhỏ số thành số tiền nhận vào, còn có một tài khoản không rõ tên, nói chính xác thì tài khoản đó là tài khoản rỗng, không nhận bất cứ số tiền nào trong đó. Người của resort nhất định sẽ không có gan lớn tới mức một mình hành động làm liều như vậy, nếu để bị phát hiện ra thì việc này không đơn giản chỉ là bồi thường hợp đồng, mà còn liên lụy rất nhiều nhân lực cùng khía cạnh kinh doanh khác. Bọn họ chắc chắn không làm việc ngu xuẩn này, trừ khi có người dựt giây phía sau.
Hoàn thành điều tra ra thủ phạm chân chính khiến Tịnh Ân mang danh xấu, cậu còn vất vả suy nghĩ phải tìm thêm nguồn vốn ở đâu để bù vô lỗ hổng trước kia. Tuy nói đám người Hiên Cung bị xử phạt giam tù, số tiền bồi thường phải trả hoàn theo hợp đồng còn có tiền đền bù tổn hại do mình gây ra, nhưng nhiêu đó cũng không đủ đắp thêm vào khoảng phí phát sinh cho công trình.
Danh tiếng Tịnh Ân sau vụ việc tự đích thân tìm ra thủ phạm, kiên quyết bắt giữ, mọi người đối với hành động lần này của cậu tán dương vô cùng. Đời người đúng là lên voi xuống chó mà, có gió có thuyền liền muốn xuôi theo, nước lớn, thuyền ngược cũng liền muốn chảy ngược lại.
Nhưng đợi khi Tịnh Ân tìm đến phòng [Kế hoạch] để bàn lại hợp đồng lần nữa, phân chia công tác vẫn là do cậu phụ trách kiêm tìm kiếm thêm nguồn đầu tư hỗ trợ, phía bên [Tài vụ] đã báo cáo, số tiền Den Part resort cần đền bù đã được hoàn lại, thậm chí còn dư ra vài phần làm phí nhân công cùng xây dựng thêm. Mà tất cả tiền này, đều đổ vào tài khoản của cậu.
Tịnh Ân bất ngờ, đây là ai làm ? Rõ ràng người kia nhanh tay như vậy, có thể hớt tay trên chiếm lấy toàn bộ công trình nghỉ dưỡng làm của riêng. Như thế nào lại chuyển sang giúp cậu ?
"Cô có biết phía bên kia là ai không?" Tịnh Ân hỏi.
"Dạ, bên kia chỉ nói số tiền đó được chuyển khoản vào tài khoản của cậu." Người thông báo cũng lấy làm lạ, số tiền đó khổng lồ như vậy, ngay cả tên người gửi cũng không ghi, không sợ bị lạc mất tiền hay sao a ?
"Cô còn giữ số tài khoản chuyển tiền đó không ?" Lúc nói câu này, Tịnh Ân đã móc điện thoại ra xem, quả nhiên theo lời của cô thông báo, đúng là có số tiền đó trong tài khoản của cậu, hơn nữa là mới chuyển vào không lâu.
" Không ạ." Nhìn sắc mặt của Tịnh đại thiếu gia, hẳn là cậu ấy ngạc nhiên cùng sợ hãi lắm a, tin nặc danh gửi tiền đến mà không khai báo danh tính, thực sự đáng sợ đó.
-------------------
(*) Bảo tiêu: Vệ sĩ.