Trọng Sinh: Giáo Sư Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 24: Bữa cơm bất ổn




Bà Khương quay đầu lại nở một nụ cười hiền hậu, rồi kéo tay Nhiên Nhiên cùng Tần Phong vào trong nhà. Tần Phong nhẹ nhàng cầm hai chiếc vali từ tay cô, trên vai còn đeo thêm chiếc túi tote Capybara dễ thương của cô đi vào sau. Vào trong nhà, một mùi hương từ nến thơm vị hoa sen bay vào mũi cô, đã bao lâu rồi cô chưa được về nhà, những hình ảnh quen thuộc khiến cô nhớ lại kí ức ngày xưa của hai mẹ con. Lúc đó vẫn còn ở Khương gia nhưng luôn bị hắt hủi, bắt nạt từ người nhà, chỉ có mẹ cô là luôn yêu thương đùm bọc Giai Nhiên vô điều kiện.

Không chỉ có mùi hương quen thuộc mà trên chiếc bàn ăn còn có một mâm cơm chưa hoàn chỉnh, trong bàn bếp còn có một nồi canh đang sùng sục sôi. Đúng là chỉ có nhà là nơi ấm cúng.

"Nhiên Nhiên, con đi tắm đi cho thoải mái rồi ăn cơm nào!"

"Vâng mẹ."

Cô xếp đồ ngay ngắn trong phòng ngủ, trong bốn năm cô đi du học căn phòng này vẫn luôn được mẹ dọn dẹp, lau chùi, bà còn in thêm những bức ảnh kỉ niệm từ bé đến lớn của cô. Khi nhìn thấy những thứ này cô càng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.

Từng dòng nước ấm xối xả vào thân thể kiều diễm, gợi cảm của người đẹp. Khi tắm xong cô sờ soạng móc treo thì trống không.

"Chết rồi, quần áo đâu?

Giai Nhiên bị lạc vào thế khó, trên thân thể trắng ngọc ngà không một mảnh vải còn đọng những dòng nước tươi mát thì làm sao mà ra ngoài lấy quần áo được.

"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?"

Đáp lại cô là một khoảng không im lặng, bà Khương vừa mới ra ngoài siêu thị mua đồ vì trong nhà mới hết giấy lau. Cô không hề hay biết mà vẫn gọi mẹ.

Thấy bóng người đi vào, cô mừng rỡ mở hé cửa kính nhà tắm. Đập vào mắt cô là một bóng hình cao lớn vạm vỡ được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắng. Cô đờ đẫn người ra, không chú ý đến cơ thể của mình bị áp sát vào tấm kính. Tuy cửa kính mờ nhưng khi áp sát thân thể vào thì sẽ nhìn thấy hết. Tần Phong nhíu mày, bày ra bộ mặt khó ở, anh quay người vào phòng ngủ của cô lấy bộ quần áo ngủ hai dây quai bèo to đã được đặt ở giường, có lẽ do cô mải quá nên đã quên.



Giai Nhiên tưởng Tần Phong đã đi ra ngoài nên thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt anh lại xuất hiện trước mặt cô một tay đưa cho cô bộ quần áo mà cô vừa đặt ở giường. Giai Nhiên ngơ ngác đến bật ngửa.

"Không định mặc sao, định trần truồng ra ngoài cho thẳng khốn nào nhìn? Hửm?"

Người đẹp trong phòng tắm bị giọng điệu như ghen tuông của anh doạ sợ, bàn tay vội vàng giật lấy quần áo rồi đóng rẩm cửa lại. Mặt mày cô đã đỏ như cà chua, cô đưa hai tay lên che mặt rồi cảm thán. Cô hận vì không có cái lỗ nào để chui xuống, thật là mất mặt quá.

"Nhiên Nhiên, con tắm xong chưa, ra ăn cơm nào, tắm lâu quá dễ bị cảm đó con."

Cô rụt rè bước ra khỏi phòng tắm tiến đến phòng ăn, mặt cứ cúi gằm xuống, mùi hương thơm tho trên cơ thể đã thu hút ánh nhìn của ai đó. Tần Phong vẫn đang đeo tạp dễ, đôi bàn tay thoăn thoắt xúc thức ăn ra đem đến nơi người con gái đang ngồi lại càng khiến cô ngại ngùng thêm. Một nhà ba người đã quây quần bên nhau trong một chiếc bàn ăn nhỏ, còn có món thịt sườn chua ngọt khoái khẩu của cô.

"Con mau ăn đi, nhìn gì thế?"

"Toàn món con thích đấy, mà không phải mẹ làm đâu, là Tần Phong tự tay nấu đó." I

Mới gắp được miếng thịt sườn đầu tiên đưa lên miệng nếm thì đã bị ho sặc sụa, ai bảo dị ứng với Tần Phong quá làm gì, cứ nhắc đến tên anh là cô lập tức có phản ứng mạnh. •

"Này! Sao đấy con, không vừa miệng à, có mặn quá không?"

"Không, không ạ, con chỉ bị sặc thôi."

Bà thấy vậy liền vuốt lưng cho con gái còn anh thì lấy giấy ăn lau miệng cho cô, việc này lại càng khiến cho cô ngượng chín mặt. Anh nhìn vẻ mặt của cô thì thầm cười thích thú trong lòng. Bữa cơm đầu tiên được ăn khi đã xa nhà quá lâu thật bất ổn.