Trọng Sinh: Giáo Sư Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 23: Tôi đợi em về




Người dân Thụy Điển mang trong mình một điệu múa đặc trưng đó là vũ điệu con ếch có tên là Smả grodorna.

Hòà vào dòng người đông đúc, hai người cùng những người dân bản địa nhảy múa cùng nhau, thấy mọi người nắm tay nhau thành vòng tròn để nhảy quanh cây nêu nên Dương Phàm đã nhanh trí cầm tay Giai Nhiên. Cậu vừa mới chạm vào tay Giai Nhiên thì bất ngờ một dòng diện vô hình xuất hiện tách bàn tay hai người ra khiến Giai Nhiên giật bắn mình. Cô nhìn Dương Phàm rồi lại nhìn cổ tay mình bống nhiên lại có suy nghĩ phức tạp nhưng một người phụ nữ dân bản địa bất ngờ chen vào và nắm tay hai người họ tiếp tục nhảy múa. Vốn định nghi ngờ nhưng khi thấy người phụ nữ nắm tay mình mà không hề bị gì nên cô không có chút nghi ngờ nào nữa.

Giai Nhiên đá bay suy nghĩ linh tinh vô tri vô giác ra khỏi đầu và hết mình với tiết mục vui nhộn này. Cô gái phương Đông xinh đẹp đã cùng mọi người đánh thức hoa cỏ - muông thú dưới những tia nắng ấm vàng rực của ngày Hạ Chí Trái ngược với Giai Nhiên thì Dương Phầm lại càng chắc chẳn hơn với những suy nghĩ của mình về chiếc lắc tay bằng bạc khả nghi đó. Nhưng cậu không muốn phá hỏng niềm vui của cô bạn hôm nay nên tạm bỏ

qua.

Không chỉ được nhảy múa mà Giai Nhiên và Dương Phàm còn được thưởng thức món khoai tây trộn lá thì là, món kem chua, cá hồi. Nhưng đặc biệt hơn cả đó là món cá Trích ngâm chua.

Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuối buổi vui chơi hai người rủ nhau đến tiệm chụp hình, lưu lại những tấm hình kỉ niệm của riêng mình bởi vì sắp hết hạn visa nên phải có những khoảng thời gian đẹp đẽ tại đất nước này.

Chiếc máy bay mang số hiệu MH234 đã đáp xuống quê hương. Giai Nhiên cùng Dương Phàm sau khi đã hoàn thành chương trình học thì lập tức trở về quê hương. Hai người, một người con gái xinh đẹp diện chiếc áo sơ mi nơ cổ màu xanh dương phối cùng chân váy ngắn chữ A màu be làm nổi bật nên nước da trắng trẻo của mình. Bộ đồ kết hộ cùng đôi giày cao gót quai mảnh khiến đôi chân cô bình thường đã thon thả nay lại thẳng nuột nà nữ tính.

Sánh bước cùng cô là Dương Phàm, vẫn là outfit motip cũ rích, áo khoác da hàng hiệu phối quần bò rách tơi tả.

Ngay khi về nước, bến đỗ duy nhất của cô lúc này chính là vòng tay mẹ yêu. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh trở về rồi sà vào lòng mẹ thưởng thức hơi ấm tình mẫu tử thiêng liêng. Từ bé đã thiếu thốn tình yêu thương của cha nên bà Khương vừa làm cha vừa làm mẹ vừa làm bạn với con gái. Tài sản quý giá nhất của bà Khương đó là đứa con gái nhỏ, cũng giống như mẹ, tài sản duy nhất của Nhiên Nhiên là người mẹ này.



Khi tài xế riêng của Dương Phàm đến, cậu muốn gọi Giai Nhiên về cùng nhưng cô từ chối khéo, và hai người tạm xa nhau tại sân bay, mỗi người một ngả đi về. Ngồi trên xe hơi, lòng cô lúc bồn chồn lúc lâng lâng, sau bao ngày tháng thì cô cũng được về với mẹ. Cô nhìn ngắm cảnh vật quen thuôc, những chiếc lá vàng rơi xuống thỉnh thoảng lại và vào của kính xe khiến cô gái nhỏ cười thích thú.

"Me!!!!!"

"Mẹ ơi!"

Trong căn hộ hai tầng bình dị, tầng trên tầng dưới đều là những chậu hoa, chậu sen đá rực rỡ. Chúng đang được tưới đẫm nước bởi một người phụ nữ trung niên, không ai khác........

Bà Khương bất chợt quay lại, nhìn đứa con gái hai tay xách hai chiếc vali đang đứng dưới gốc cây vẫy gọi. Nhìn tâm thế háo hức, cuống quýt của đứa con gái bé bỏng khiến bà xúc động. Bà lao ngay xuống cửa nhà mở cửa cho con gái.

"Sao lại không báo cho mẹ hả?"

"Hư quá!"

Bà đập tay bồm bộp vào bờ vai nhỏ của Giai Nhiên, rồi lại cốc nhẹ vào đầu cô con gái, đôi mắt không giấu nổi sự xúc động, phấn khích. Hai mẹ con ôm nhau âu yếm, nhưng bất chợt cô thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc sau lưng mẹ. Nụ cười của cô dập tắt, thay vào đó là biểu cảm ngượng ngùng, e thẹn.

"Mừng em trở về, Nhiên Nhiên.