Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 169





Nghe cô gái đó nói thì mọi người mới vỡ lẽ ra.

Khi họ đi gần đến đây thì nghe rất rõ tiếng rên rĩ, nhưng khi Lục Nghi An và Hà Tuyết Thanh xuất hiện thì lại im bật đi.
“Đúng vậy”.

Tuyết Thanh nói.

“Chị Nghi An bị tôi làm đổ nước trái cây lên đó, nên tôi đã đưa cho chị ấy váy của mình”.
“Mở cửa phòng đi”.

Một cậu ấm lên tiếng.

Nghe tiếng rên thật bất tai mà.

“Chúng tôi muốn xác định Lục Nghi An và Hà Tuyết Thanh có ở trong đó không mà thôi”.
“Cậu dựa vào đâu mà dám nói có vợ tôi ở trong đó hay không?”.

Minh Hoàng Lễ bế vợ mình nhìn tên cậu ấm đó.

Tên đó chột dạ đưa mắt đi chổ khác.
“Người đã ở đây rồi”.

Giản Ái nói.

“Các người muốn xác định cái gì.

Cho dù có người đang làm chuyện xấu đi chăng nữa cũng không liên quan đến các người”.
“Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được chứ, bây giờ chúng ta mở cửa vào mà thấy quần áo của hai cô gái này trong đó thì xác định rồi”.

Cô gái đó nói rồi ra lệnh cho phục vụ mở cửa phòng.
Cô ta thấy Nghi An chột dạ nên rất chắc với suy đoán của mình.
Phục vụ mở cửa ra, mọi người nhao nhao đi vào.
“A…đừng…”.
“A… không…”.
Mọi người điều sững người lại.

Trong phòng chính là bốn người đàn ông đang cùng nhau h0an ái tập thể với hai cô gái, tuy không thấy rõ mặt nhưng thấy rõ ràng là thân hình rất đẹp.
Bọn chúng không hề quan tâm có người đến, chỉ một lòng luận động.
Nhìn cặp mông kìa, độ đàn hồi vô cùng tốt, nơi đó rung lắc theo từng nhịp mà bọn chúng làm.
Khi một tên đổi tư thế quay mặt cô gái kia lại thì mọi người mới thấy đó chính là Châu Trân, đang nằm ngửa ra mà để cho bọn chúng đi từ tư thế truyền thống.
Người kia cũng quay đầu lại, đó chính là Lạc Nhân!
Trời ạ.
Cánh nhà báo thây phiên nhau chụp hình quay phim lại.

Mấy người các cô đứng hóng chuyện thì bị các anh che mắt lại không cho nhìn.

Nghi An mấy lần muốn lấy tay Từ Khiêm ra nhưng bị anh lấy áo trùm lên đầu.
“Em mà nhìn, thì chết với anh”.


Các anh cùng nhau mở miệng.

Dám nhìn đàn ông khác khoả th@n à.
“Cứu…cứu…”.

Lạc Nhân vươn tay cầu cứu.

Nước mắt chảy dài hai bên má.
Nhưng không ai quan tâm cô ta cả.
“Từ…a…Từ Khiêm…em bị hãm hại…cứu em”.

Lạc Nhân cầu cứu anh.
Nhìn thấy cô ta thê thảm như vậy, Từ Khiêm nói rất đáng đời, cũng không hề quan tâm.
Lâm Tân Viễn là chủ nhà, nên đã đứng ra ngăn lại.

Cô ta được buông tha nên vội vàng dùng chăn che lại cơ thể của mình sao đó thì khóc hu hu.
“Sao …sao lại như vậy”.

Châu Trân cũng hoảng hồn lại, vội vàng che lại.

“Cô nói với tôi là Lục Nghi An vào đây mà”.

Cô ta quay sang nói với Lạc Nhân.
“Im đi… không thấy tôi cũng như cô à…cô nói gì vậy, tôi không biết gì hết”.

Lạc Nhân sực tỉnh lại thì chối bay biến.
“Mẹ nó!”.

Châu Trân nhào đến đấm túi bụi vào người của Lạc Nhân.

“Không phải mày nói với tao là mày đã cho người c.ưỡng b.ức Lục Nghi An sao hả.”
“…”.

Mọi người ở đó điều nghe rất rõ.
Thì ra Lạc Nhân muốn cho người hãm hại Lục Nghi An, chỉ là không ngờ kế hoạch lại bị thay đổi, Hà Tuyết Thanh mệt nên Nghi An đã đưa về phòng của cô ấy mà nghĩ ngơi, nên tránh được một kiếp nạn.
“Bọn họ đã bảo các người c.ưỡng b.ức Lục Nghi An đúng không”.

Lâm Tân Viễn hỏi bốn người đàn ông đó.
Nhưng bọn chúng sợ hãi súng bên hông của Thanh Nguyệt nên vội vàng lắc đầu.
“Không…chúng tôi…chúng tôi là bạn tình của Lạc Nhân và Châu Trân, bọn họ vì muốn cho mọi người hiểu lầm Lục Nghi An gì đó nên đã bảo chúng tôi cùng nhau h0an ái ở đây”.

Một tên nói.
Ồ… mọi người lại vỡ lẽ lên nữa.
Thì ra đại tiểu thư nhà họ Lạc và họ Châu lại d.âm đ.ãng có sở thích l.àm t.ình tập thể với nhau.

Lại muốn h.ãm hại Lục Nghi An đó.
Lúc này Lục Nghi An lại tỏ ra uất ức, khóc hu hu trong ngực của Từ Khiêm.
“Ngoan, đừng sợ anh ở đây”.

Hu hu.
Trong lúc mọi người không để ý, Nghi An nhướng mày nhìn Hà Tuyết Thanh, khoé môi nhếch lên.

Tuyết Thanh khẽ cười.
“…”.

Lâm Tân Viễn làm như không thấy gì hết.

Được rồi, ai bảo Tuyết Thanh là bé cưng của các anh.
Minh Hoàng Lễ vỗ mông của bé con một cái.

Tỏ ý đàng hoàng, không sợ người ta nghi à.
Lúc này Tuyết Thanh lại diễn xuất.

“Em xin lỗi chị Nghi An, vì em mà chị bị hiểu lầm.

Hu hu”.

Cô dựa vào Minh Hoàng Lễ mà khóc.

Thậm chí nhân cơ hội sờ ngực anh mới chịu được.
“…”.

Nhóc con lưu manh.

Tối nay về biết tay anh.
“…”.

Được rồi, toàn là diễn viên cả.
“Hu hu…”.

Nghi An lại khóc lớn hơn nữa.
“Nói bậy…bọn mày nói bậy”.

Lạc Nhân hét lên chỉ vào bọn chúng.

“Bọn khốn chúng bây dám đặc điều cho tao hả”.
"Chúng ta đã nhiều lần vui vẻ, không phải sao, sao em lại nói như vậy.

Vừa rồi em còn rên rất lớn bảo anh nhanh lên mà ".
“Mày…mày…”.

Lạc Nhân run run không nói thành lời.

Tang chứng vật chứng điều có đủ còn có cả nhân chứng, cả mấy chục người nhìn thấy.
Lạc Nhân khóc nức nở.

Chỉ biết che lại cơ thể mình, tóc tai thì rối bời, cả người toàn là dấu vết h0an ái để lại.

Có rửa cũng không sạch.
“Hôm nay là lễ mừng thọ của bà tôi, nhà họ Lâm chúng tôi không muốn dính đến việc xấu này.

Các người hiểu không”.

Lâm Tân Viễn nhìn đám người đang quay lại đoạn video đó.
Bọn họ gật đầu.
“Ai làm xấu ở đây tôi không biết, nhưng nên nhớ, nhà họ Lâm không hề dính đến việc xấu này.

Tiệc đã tàn, mọi người có thú vui của mình.

Đúng không”.

Minh Hoàng Lễ lại lên tiếng.
“Đúng vậy.

Minh thiếu gia nói đúng, chúng tôi sẽ không nhắc đến nhà họ Lâm hay ai trong câu chuyện này”.

Một phóng viên rất thức thời mà lên tiếng.
“Còn các người thì sao.” Kiều Nam Cảnh lại đưa mắt nhìn về các cậu ấm cô chiêu ở đây.

Súng bên hông khẽ nắm lấy.
“…”.

Các cậu ấm cô chiêu sợ xanh mặt, nên lắc đầu.
“Hứa được thì làm được, chuyện này mà lộ ra, nhắc đến nhà họ Lâm một chút thôi các người…”.

Lục Thế Phương làm động tác cắt cổ.
Bọn họ vội vàng bỏ chạy khỏi căn phòng đó.
Từ Khiêm cũng gật đầu rồi rời đi.
“Con khốn Lục Nghi An mày”.

Lạc Nhân hét lên.

“Mày đã h.ãm hại tao”.
“Thì đã sao”.

Nghi An buông Từ Khiêm ra mà nói.

“Đây là tao trả lại cho mày, trong chuyện mày đã cho người bắt cóc tao, hại tao suýt bị sảy thai”.

Nghi An đi lại.

“Chuyện hôm nay vốn là do mày, do mày tự làm thì tự chuốc lấy mà thôi.

Đúng không”.
“Mày…”.

Lạc Nhân bị nói đúng nên chỉ biết chỉ vào Nghi An mà thôi.
Đúng vậy, cô ta một lòng muốn hại Nghi An mất hết tất cả, không ngờ lại thành ta hại mình.
“Nhưng mà…”.

Nghi An nhìn vào thân thể đầy vết xanh đỏ của cô ta mà cười.

“Mày cũng tự hạ thấp mình thật, lại đi làm tập thể, không ngờ gu mày lại mặn mà như vậy.”.

“Mày…”…
“Mày không xem lại bản thân mình đi, mày ra cái dạng này, Từ Khiêm có nhìn mày không hay nhìn mày rồi cảm thấy ghê tởm thêm”.

Nghi An lại chọc vào nỗi đau của cô ta.
Đúng vậy, ngay từ ban đầu, Từ Khiêm không hề ngó đến cô ta một chút nào cho dù có thì cũng như nhìn một sinh vật lạ, như nhìn một món đồ bẩn mà thôi.
“Nhưng mà mày cũng rên d.âm thật, bọn chúng làm mày sướng lắm à”.

Nghi An bồi thêm một câu.
“Im đi…im cho tao”.
“Sao vậy, mọi người ở đây ai cũng nghe rất rõ mà, mày rên rất sung sướng, khiến cho các cậu ấm nghe được cũng điều muốn làm mày”.

Nghi An nhìn Lạc Nhân.

“Mày còn kêu nhanh lên nhanh lên”.
“Không phải mày rên lớn lắm sao, mày không nhìn lại bộ dáng d.âm đãng của mày đi”.
Khụ khụ.
Mọi người ở đây điều đỏ mặt vì những lời của Nghi An nói.
“Nhưng mà mày…thứ này…”.

Nghi An chỉ vào ngực của cô ta.

“Chảy xệ cả rồi, có tiền thì nên đi làm ngực lại đi như vậy mới câu dẫn đàn ông được”.
Phì! Cố Hân bật cười.

Mọi người theo đó mà cũng cười theo.
Aaaaa! Con khốn!
“Được rồi, bọn tao đi đây, còn để lại cho mày làm việc nữa, nãy giờ chắc thèm lắm rồi chứ gì”.

Nghi An quay người rời đi, không ngờ Lạc Nhân nhào đến muốn đẩy ngã Nghi An, không được Thanh Nguyệt phản ứng nhanh thì có lẽ đã bị đẫy ngã rồi.
Á.

Thanh Nguyệt đá một cái vào ngực của cô ta, khiến cho Lạc Nhân ngã nhào ra giường.
“Chúng ta đi thôi”.

Nghi An nói với anh.
Từ Khiêm gật đầu.

Đưa Nghi An rời đi.

“Các người cứ việc tận hưởng ả ta, làm bao lâu cũng được”.

Trước khi đi anh bồi thêm một câu với đám đàn ông đó.
Lạc Nhân trừng mắt không tin được những lời Từ Khiêm nói.
Đây chính là cái giá mà Lạc Nhân phải trả khi muốn hại Nghi An thêm nữa.

Nếu không có Thanh Nguyệt gàn đó thì Nghi An… Từ Khiêm thật không dám nghĩ thêm.

Việc này do cô ta tự làm thì tự chịu mà thôi.
Mọi người nhanh chóng rời đi, Cố Hân vẫn chưa muốn về, bước đi chậm chạp.

Thậm chí còn tốt bụng chốt cửa lại nữa.
Châu Trân đó cũng muốn rời đi nhưng đã bị giữ lại.

Chịu chung số phận với Lạc Nhân.
Căn phòng nhanh chóng tràn ra đầy tiếng rên rĩ cùng với tiếng la hét..