Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 168





Lạc Nhân nhìn thấy người phục vụ đó gật đầu thì khoé môi nhếch lên.
Sau đó thì nói với các chị em của mình, khoảng mười lăm phút sau thì tìm Từ Khiêm lên bắt gian Nghi An đang h0an ái với một số người đàn ông đó.
Một cô gái tên là Châu Trân, trước đây vốn được Cố phu nhân muốn kết duyên cùng với Cố Minh, nhưng không ngờ anh ta lại không biết chuyện, một mực từ chối còn dám rời khỏi nhà thậm chí rời khỏi Cố thị.
Điều đó khiến cho Châu Trân căm ghét Thanh Thanh vô cùng.

Không ngờ hôm nay anh ta lại dám đưa Thanh Thanh đó đến, công khai mối quan hệ của họ.
Đồ khốn.
Cô ta và Nghi An cũng lẳng lơ như nhau mà thôi.

Đều muốn quyến rũ đàn ông.
Hôm nay có dịp hạ bệ bọn khốn đó, hãm hại Lục Nghi An sau đó tiện thể bôi luôn danh dự của Thanh Thanh đó.
Bọn họ đi lên căn phòng đó xem xét tình hình, vẫn nên kiểm tra lại vẫn chắc ăn.
Đứng bên ngoài nghe tiếng kẽo kẹt lại còn phát ra tiếng ú ớ đầy d.âm đ.ãng, hai người họ mỉm cười một nụ cười đây đê tiện như nhau.
Khi định rời đi kêu người thì bất ngờ bị chụp thuốc mê, sau đó ngất xỉu.
Lúc này Nghi An và Hà Tuyết Thanh cùng với Thanh Nguyệt xuất hiện.
Tuyết Thanh hứng khởi vô cùng.

Đám người xấu này! Cô đã chứng mắt từ lâu rồi!
Sau đó thì Kim Thuỷ Kim Hà xuất hiện, đưa hai cô gái đó vào phòng, đám đàn ông đó bị trói đã tỉnh lại nên không khỏi ú ớ tìm cách.
Nghi An đi lại tháo băng keo trên miệng một tên ra.
“Lạc Nhân đã sai các người định làm gì tôi hả”.

Nghi An biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi lại.
“Tôi…không…không có đâu…chúng tôi…”.

Bọn chúng muốn chối bỏ nhưng khi thấy Thanh Nguyệt lấy súng ra đặt vào thái dương của một tên thì bọn hắn liền căm miệng lại.
“Không nói thật thì tao cho bọn bây ăn đạn ngay”.

Thanh Nguyệt lên nòng súng nói.
“Có có”.

Tên đó gật đầu như trống bỏi.

“Cô ta…muốn chúng tôi…muốn chúng tôi c.ưỡng b.ức Lục Nghi An”.

Tên đó nói mà nhắm chặt hai mắt mình lại.
Ồ.

Nghi An cười cười.

Ả này có chết cũng không đáng tiếc, nhìn Kim Thuỷ Kim Hà cởi hết quần áo của họ ra.
Đối với Châu Trân thì do cô ta xui mà thôi.


Ai bảo hóng chuyện làm cái gì.

Với lại người này cũng gián tiếp phá hoại chuyện của Thanh Thanh đi.
Khiến cho Cố phu nhân bôi xấu đi danh dự của Thanh Thanh! Cho nên tiện tay Nghi An trả lại vậy.
“Bọn bây muốn được thả ra đúng không.” Nghi An lên tiếng.
“Đúng…đúng”.

Bọn chúng gật đầu.
“Thấy hai người họ không?”.

Nghi An chỉ về phía Lạc Nhân và Châu Trân đang bị bất tỉnh nằm trên giường không một mảnh vải che thân.
Bọn chúng nhìn về phía họ một cách thèm thuồng, nhìn đôi chân của họ thì một tên bất giác nuốt nước bọt.
Người này thật hấp dẫn.

Đôi gò b ồng đảo căng tròn, làn da trắng nõn.

Nơi đó lại tuyệt đẹp nữa.
“Thấy”.

Một tên lên tiếng nhưng vẫn nhìn chăm chú vào nơi u cốc đó của Châu Trân.
“Chơi hai người họ đi, xong việc tao sẽ tha cho bọn bây, nên nhớ không được khai ra là tao làm hiểu không.” Thanh Nguyệt dí súng vào đầu họ một chút.
“Vâng vâng…được chơi thật sao”.

Một tên hỏi.
“Đúng vậy.

Chơi đi”.

Nghi An đã sớm muốn trả đũa con khốn Lạc Nhân này từ vụ bắt cóc mình.
Kim Thuỷ cởi trói cho bọn chúng.
“Nên nhớ một lát nữa sẽ có người vào đây.

Bọn bây mà làm không giống thì…”.

Thanh Nguyệt chỉ vào đầu mình.
Bọn chúng hiểu chứ…hiểu sao không…hiểu vô cùng hiểu…
Nghi An vẫn chưa cho bọn chúng động vào hai người họ.

Đợi Cố Hân gửi tin đến thì khi đó họ mới đi được.
Hơn năm phút sau, khi nhận được tin của Cố Hân gửi đến.


Nghi An và mọi người rời đi.

Không quên đặt lại máy quay.
Đám người đó đã thèm muốn từ lâu nên khi Nghi An rời đi thì bọn chúng nhào đến hành sự ngay.

Áo còn chưa kịp cởi thì đã đè lên người bọn họ mà chơi rồi.
Lạc Nhân mơ màng tỉnh dậy vì thuốc hết tác dụng.

Không ngờ thấy bọn chúng đè lên mình thì hét lên đầy kinh hãi.
Cô ta chống trả quyết liệt nhưng bị tát cho mấy bạt tai, sau đó thì ngất đi.
Châu Trân cũng vậy, nghe tiếng hét của Lạc Nhân thì tỉnh dậy.

Không ngờ…
Tại sao lại như vậy…bọn chúng phải làm hại Lục Nghi An mới đúng.
Bốn người bọn họ thay phiên nhau h0an ái cùng với Lạc Nhân và Châu Trân.

Hai cô gái đó thật sự không đợi được nữa, mới trôi qua hơn vài phút mà đã nôn nóng, cũng không thèm quan tâm Lạc Nhân và Châu Trân đã xuống chưa.
“Tôi không thấy Lục Nghi An đâu cả”.

Một người nói.
“À, cô gái đi cùng với sếp Từ đến đúng không, nghe nói không khỏe nên đã đi nghĩ ngơi rồi”.
“À…”.

Cô ta kéo dài âm thanh của mình.

"Không biết mệt thật hay là đang d.âm l.oạn với ai nữa ".
“Này…đừng nói lung tung chứ.”.

Một cậu ấm lên tiếng.
“Tôi chỉ nghĩ có sao nói vậy thôi, chứ anh thử nghĩ xem, cô ta cứ liếc mắt đưa tình với nhiều người như vậy.

Tôi nhìn thấy mấy lần”.
“Phải đó.

Cô nói thì tôi mới để ý, Lục Nghi An đó vừa mới đi thôi, thì có vài ba người đàn ông đi theo sao”.
“Ghê vậy sao”.
“Các người có thấy không? Ngay cả cô gái mà Minh đại thiếu gia đưa đến cũng biến mất rồi”.

Một cô kinh hãi la lên.


Mọi điều bàn tán rất nhiều, đúng lúc đó Từ Khiêm cùng với Minh Hoàng Lễ hợp tác diễn một màn kịch, đi tìm người.
Ngay cả Cố Hân cũng góp vui, nhìn vào điện thoại rồi cái đi báo ngay với Từ Khiêm.
Ngay cả người đi theo Minh đại thiếu gia cũng báo cáo, bọn họ rời đi rất nhanh.

Cho nên mọi người cũng đã tin là có chuyện nên vội vã đi theo hóng chuyện.
Hai cô gái đó nhếch mép cười sau đó gọi thêm vài phóng viên đi theo.
Minh Hoàng Lễ và Từ Khiêm đi lên một tầng của khách sạn.

Đi gần đến thì nghe đầy tiếng rên rĩ phát ra từ một căn phòng.
“A!! Đây không phải là phòng của Lục Nghi An được thu xếp sao”.

Cô gái đó lại la lên.
Mọi người điều xôn xao mắng chửi Lục Nghi An rất nhiều.

Họ còn nhìn thấy Từ Khiêm không chút lo lắng.
“…”.

Sao không đúng với kịch bản vậy.
“A…a…đừng mà…”.
“Không…a…a…”.
“…”.

Này rên cũng d.âm quá rồi đó chứ, các cậu ấm đứng bên ngoài cũng khẽ nuốt nước bọt.
“Sướng…chậm …chậm thôi…nhanh quá…”.
“A…a…đừng…a…a…”.
Hu hu…
“Ủa anh”.

Một giọng nói vang lên.

Là Nghi An và Hà Tuyết Thanh, bên cạnh cô còn có Thanh Nguyệt với Kim Thuỷ Kim Hà.
“Anh…”.

Tuyết Thanh gọi Minh Hoàng Lễ.

“Bé mệt quá, muốn đi về”.

Cô còn ngáp một cái nữa.
“Ừm, anh đưa em về nghĩ”.

Minh Hoàng Lễ đi lại bế cô lên.
“Ủa có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây thế”.

Nghi An khó hiểu hỏi.
“Tại…tại sao cô lại ở đây”.

Cô gái kia hỏi.
“Tôi không ở đây thì ở đâu? Tôi thấy bé Tuyết Thanh mệt nên cùng với Thanh Nguyệt đưa về phòng nghĩ ngơi”.


Nghi An nói một cách vô tội.
Tuyết Thanh giả bộ mệt mỏi, còn ngáp hoài.

Minh Hoàng Lễ thấy vậy thì ôm vợ mình chặt hơn.
“Mà sao mọi người kéo nhau đến đây vậy”.

Nghi An hỏi lại một lần nữa.
“Bọn họ nói cậu đang…đang làm chuyện xấu với người khác”.

Cố Hân nói.

“Đúng là không biết liêm sỉ, không biết chuyện thì đừng nói lung tung”.

Cố Hân quay lại mắng hai cô gái đó.
“Trời ạ”.

Nghi An đỡ trán.

“Tớ có nhắn với cậu rồi mà, tớ nói bé Tuyết Thanh mệt nên ở lại phòng của em ấy xem thế nào.

Điện thoại tớ hết pin nên đã lấy của Thanh Nguyệt nhắn đó”.
“Thì tớ có báo lại với thầy Từ rồi, do thầy ấy lo với bọn tớ cũng lo chứ bộ”.

Cố Hân tức giận phồng má giải thích.
“Với lại do cậu không nói rõ ở phòng nào, nên mới chạy lên phòng của cậu nè…không ngờ…”.

Cố Hân nhìn vào phòng vốn là của Nghi An bây giờ xem ra không phải rồi.
“Cũng trễ rồi, anh đưa em về nghĩ ngơi nhé”.

Từ Khiêm như muốn cho qua chuyện.
“Dạ”.

Nghi An định bước đi thì bị một cô gái ngăn lại.
“Làm sao trùng hợp như vậy được chứ, có khi nào cô từ cửa sao chạy ra đây không, khi thấy chúng tôi kéo đến cô đã trốn”.

Cô ta nói như đúng rồi, chắc chắn mọi chuyện.

“Thậm chí cô đến thì tiếng rên đã cắt đứt”.
“Ăn nói cho đàng hoàng”.

Nghi An nhìn cô ta.
“Vậy thì cô giải thích đi, tại sao khi cô đến là một chiếc vây lệch vai màu tím còn bây giờ là một chiếc váy cánh tiên dài tay màu xanh lục này vậy”.

Cô ta nói lớn tiếng.

“Cô đừng nói với tôi là váy cô bị đổ rượu nên đã thay một chiếc váy mới nhé, làm sao mà trùng hợp như vậy được chứ”.
“Cô nói đi! Nếu không đúng cô ở trong đó làm chuyện xấu thì ai sẽ tin”..