Trở lại căn hộ, Nhậm Tử Sâm đang định nhập mật mã mở cửa thì đột nhiên dừng lại.
Thẩm Niệm kinh ngạc: "Sao thế?"
Thẩm Niệm đã mở miệng nói chuyện, muốn để cô trốn đi cũng không được nữa, cuối cùng sắc mặt Nhậm Tử Sâm cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, cánh tay dài của cậu đẩy một cái, nhanh chóng đẩy Vương Xuyên ra.
Vương Xuyên là một người thông minh, cậu ấy vừa thấy ánh mắt Nhậm Tử Sâm không thích hợp liền lập tức trốn ở đầu cầu thang.
Lúc này, cánh cửa căn hộ mở ra, hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính râm từ bên trong đi ra.
Nhậm Tử Sâm kéo Thẩm Niệm bỏ đi, định chạy trốn.
Tuy nhiên, sự thật giống như cậu dự liệu, không thể trốn thoát.
Mấy người đàn ông lập tức bao vây, một tay bắt lấy Thẩm Niệm, Nhậm Tử Sâm không dám hành động lung tung, bởi vì phải chịu đựng nên má cậu phồng lên, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Buông cậu ấy ra, có chuyện gì thì nhằm vào tôi!"
Thẩm Niệm cũng không sợ.
Cô nhớ kiếp trước cũng đã xảy ra một số chuyện, nhưng bởi vì khi đó cô vẫn luôn tránh né Nhậm Tử Sâm nên hoàn toàn không biết chi tiết sự việc.
Nhưng mà Thẩm Niệm lại biết, người đứng đằng sau tám chín phần là chú hai của cậu.
Lúc còn trẻ ông cụ Nhậm từng có một thời phong lưu, tuy rằng lần ngoại tình kia kịp thời dừng lại, nhưng lại có thêm một đứa con ngoài giá thú.
Bây giờ tuổi tác ông cụ đã cao, một khi Nhậm Lăng và Nhậm Tử Sâm gặp chuyện không may, người thừa kế hợp pháp cuối cùng của nhà họ Nhậm chính là vị con riêng – chú hai kia.
Thẩm Niệm coi như bình tĩnh: "Bạn học Nhậm, tôi không sao!"
Mấy người đàn ông nhìn nhau vài lần, một trong số họ nói: "Đừng dong dài nữa, đưa người đi luôn."
Nhậm Tử Sâm nhìn một chút, một chọi sáu, chưa chắc cậu đã không có cơ hội thắng.
Ngay sau đó, cái chân dài của thiếu niên chợt quét ngang, đá ngã người đàn ông đang áp giải cậu, sau đó lại thừa cơ khống chế một người đàn ông cao lớn khác.
Mấy người khác thấy thế liền vây tới.
Nhậm Tử Sâm rất biết đánh nhau, mấu chốt là sức mạnh và khí lực kia giống như đang liều mạng chiến đấu vậy.
"Dừng lại! Cậu chủ Nhậm, nếu cậu không muốn khiến cô gái này bị thương, cậu phải ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!"
Một người đàn ông bóp gáy Thẩm Niệm, quát lớn uy hiếp.
Nhậm Tử Sâm đột nhiên dừng tay, sau đó bị người đàn ông hung hăng đá lui về phía sau, cậu suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác: "Nếu các người dám đụng vào cậu ấy, ông đây giết chết cả nhà các người!"
Một khi cậu trở nên tàn nhẫn thì thật sự rất hung ác.
Vậy mà mấy người đàn ông kia đều hơi khiếp sợ.
Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm bị khống chế, đoàn người đi vào thang máy, xuống lầu.
Lúc này Vương Xuyên mới run rẩy bước ra, may mà cậu ấy hiểu được ánh mắt của Nhậm Tử Sâm, đã sớm có chuẩn bị, vừa rồi còn quay video, hoàn toàn đủ để lập án.
Vương Xuyên quyết định báo cảnh sát.
Sau đó Vương Xuyên đi thang máy xuống lầu, chạy đến dưới căn hộ, chụp trộm biển số xe của mấy chiếc xe tải rồi báo luôn biển số xe cho cảnh sát.
Làm xong tất cả, Vương Xuyên mới ý thức được chân mình đã mềm nhũn từ lâu.
Nói thật, trước kia cậu ấy ghen tị với Nhậm Tử Sâm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy đột nhiên có chút đồng cảm với đối phương.
Mấy người giàu có đều sống những ngày kinh dị thế này!
Vương Xuyên không có cách nào im lặng chờ tin tức, cậu ấy lấy một chiếc xe đạp công cộng, chạy nhanh về phía xe tải.
*****
Mắt của Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm bị bịt kín.
Người đàn ông đeo kính râm lục soát điện thoại di động trên người hai người, rút thẻ sim điện thoại vứt ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này, dường như Thẩm Niệm có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của chàng thiếu niên, cô lo làm to chuyện, cảnh sát còn chưa tới mà Nhậm Tử Sâm đã bị người ta đánh tàn cho phế, cô trấn an nói: "Nhậm Tử Sâm, tôi không sao, cậu đừng nóng vội."
Sao Nhậm Tử Sâm có thể không vội?
Cậu vốn là một người tính tình nóng nảy, Thẩm Niệm lại là người cậu để ý nhất, hiện tại đến suy nghĩ giết người cậu cũng có.
Sau khoảng một giờ, xe tải dừng lại, Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm bị kéo xuống xe, sau đó lại bị người ta dẫn về phía trước một đoạn, còn leo cầu thang, cuối cùng dừng lại, bịt mắt cũng được tháo ra.
Qua một lúc Thẩm Niệm mới nhìn thấy rõ mặt người trước mặt.
Là một thanh niên tướng mạo đẹp trai, khoảng hơn ba mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa đến bốn mươi, đường nét ngũ quan còn có chút quen mắt.
Đàn ông nhà họ Nhậm đều rất có độ nhận diện, gen cực kỳ mạnh, đều cao lớn, chân dài, lông mày như lưỡi kiếm, mắt như sao.
Thẩm Niệm thoáng cái liền đoán ra người này là con riêng của nhà họ Nhậm, cũng chính là chú hai của Nhậm Tử Sâm.
Nhậm Đào liếm môi cười cười, vẻ mặt lưu manh: "Haha, cháu trai à, đây là bạn gái của cháu hử? Tôi đã nhìn thấy hình ảnh của cô bé trên diễn đàn Nhất Trung, hóa ra cháu thích một cô gái thuần khiết như vậy. Cháu lo tập trung yêu đương đi không được à? Lập nghiệp làm gì? Ông và bố của cháu sẽ cho cháu mọi thứ, còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao đây?!"
Đáy mắt Nhậm Tử Sâm sung huyết.
Vừa rồi dọc theo đường đi, cậu đều đang cố hết sức khiến cho mình bình tĩnh.
Hiện tại Niệm Niệm đang ở bên cạnh cậu, cậu không thể tùy ý làm bậy.
"Ông muốn thế nào?" Nhậm Tử Sâm đã vỡ giọng hoàn toàn, giọng nói mang theo từ tính trầm thấp độc đáo của đàn ông trưởng thành.
Nhậm Đào cười vang một tiếng: "Hahaha! Ông cụ và bố cháu có mắt không tròng, vậy mà lại muốn giao cổ phần tập đoàn cho tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cháu, tôi là chú của cháu, cũng là một phần tử của nhà họ Nhậm, cháu nói xem tôi muốn làm gì?! Đây là thư chuyển nhượng cổ phần, cháu ký đi!"
Ông cụ đã gần đất xa trời, hơn nữa bây giờ Nhậm Tử Sâm đã trưởng thành, cho nên ông cụ và Nhậm Lăng đã đạt được một thoả thuận, cho dù như thế nào cũng phải chuẩn bị di chúc cho ổn thoả.
Chuyện này trong lúc vô tình đã để cho Nhậm Đào biết được.
Hắn ta làm con riêng hơn ba mươi năm, tuy rằng không lo chuyện tiền tiêu, nhưng tham vọng của con người là vô tận. Mắt thấy bản thân đã chịu đựng đến lúc ông cụ như nến tàn trước gió, hắn ta vốn tưởng rằng tốt xấu gì nhà họ Nhậm cũng sẽ cho hắn một chút lợi ích.
Nhưng ai mà ngờ, toàn bộ cổ phần trên tay ông cụ đều dành cho Nhậm Tử Sâm.
Nhậm Lăng cũng vậy.
Mặc dù đến lúc đó hắn có thể thuyết phục các cổ đông khác, nhưng cũng không thể nào nhiều bằng số cổ phần mà Nhậm Tử Sâm nắm trong tay.
Nhậm Tử Sâm lạnh nhạt liếc mắt một cái, không lộ ra một chút khiếp đảm nào.
Đàn ông nhà họ Nhậm, trong xương tủy chảy dòng máu hoang dã, người này còn quật cường hơn người kia.
"Thì ra chú hai muốn cổ phần, dễ nói chuyện thôi mà! Nếu chú thả người của tôi ra, tôi sẽ đồng ý với chú." Nhậm Tử Sâm cũng không giấu diếm nữa.
Nếu Nhậm Đào cố ý lướt diễn đàn trường thì nhất định đã biết quan hệ giữa cậu và Thẩm Niệm.
Nếu như cậu nói mình không thèm để ý đến Thẩm Niệm thì lại càng giấu đầu lòi đuôi.
Nhậm Đào cười ha hả, ánh mắt đảo qua người Thẩm Niệm: "Xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, chỉ tiếc là quá nhỏ, chú hai sẽ không làm bé người yêu của cháu bị thương, cháu ký tên trước, tôi thả hai người cùng đi."
Thẩm Niệm cảm thấy ghê tởm.
Nhậm Tử Sâm hận không thể móc mắt Nhậm Đào ngay tại chỗ, hai tay cậu bị trói ở phía sau, không có cách nào hành động: "Thả người trước, ký tên sau."
Cậu rất kiên trì.
Nhậm Đào biết Nhậm Tử Sâm cứng rắn từ trong xương cốt.
Nếu thật sự thả cô bạn gái đi, có đánh chết cậu cũng chưa chắc cậu đã chịu ký tên.
Nhậm Đào cũng không sốt ruột.
Đàn ông nhà họ Nhậm, ngoại trừ lòng dạ độc ác ra còn có một đặc điểm chung, đó chính là biến thái.
Nhậm Đào vung tay lên, cười nói với thuộc hạ: "Cậu chủ nhà họ Nhậm của chúng ta da dày xương cứng, các người đánh cho tôi, đừng đánh chết nó, tránh chỗ hiểm, những nơi khác thì cứ dùng sức mà đánh, tôi cũng muốn xem xem khi nào thì cháu tôi mới chịu từ bỏ."
Thẩm Niệm sốt ruột, nghiêng mặt nhìn Nhậm Tử Sâm.
Nhậm Tử Sâm cũng nhìn cô: "Ngoan, nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Ánh mắt thiếu niên lóe lên.
Không phải cậu sợ bị đánh, càng không phải sợ đau, cậu chỉ lo bị Thẩm Niệm nhìn thấy mặt chật vật bất lực nhất của cậu, không muốn để cho cô gái của cậu lo lắng.
Thẩm Niệm hiểu tâm tư của thiếu niên, cô đỏ hốc mắt, nhắm mắt lại.
Cậu không muốn cô nhìn thấy, vậy thì cô sẽ không nhìn.
Cô biết, Nhậm Tử Sâm nhất định sẽ vượt qua.
Mấy người đàn ông trưởng thành tiến lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Nhậm Tử Sâm, suốt quá trình đó cậu không hé răng một tiếng nào, sợ bị Thẩm Niệm nghe thấy.
Khóe môi Nhậm Đào nở ra một nụ cười đùa giỡn: "Chú ý nhé, đừng đánh chết, dù sao cũng là cháu trai của ông đây."
Đột nhiên hắn ta cảm thấy vui vẻ, rất tò mò Nhậm Tử Sâm có thể chịu đựng đến khi nào.
Nhậm Tử Sâm cắn chặt răng, nhìn sườn mặt Thẩm Niệm không chớp mắt, ánh mắt của cậu bắt đầu tan rã, ý thức dần dần mơ hồ, trước mắt như hiện ra một bức tranh.
Trong bức hoạ có một cô bé như phấn điêu ngọc trác*, trong ngực cô ôm một con búp bê vải, buộc hai bím tóc nhỏ, đôi mày cong cong: "Anh Sâm, anh chờ em với! Anh Sâm đừng đi..."
*Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa
Là Tiểu Niệm Niệm...
Bên ngoài truyền đến tiếng còi báo động.
Giờ đây cuối cùng Thẩm Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đại ca, lần này nên làm gì bây giờ?" Vệ sĩ dừng tay lại.
Nhậm Đào hừ một tiếng: "Mẹ nó! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy?! Nhanh như vậy cảnh sát đã tới! Chúng ta còn có thể làm gì khác? Chạy đi!"
Lúc này, bảy tám cảnh sát đã chạy lên lầu, trong tay cầm súng: "Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!"
Thẩm Niệm mở mắt ra, cô nghiêng người nhìn thoáng qua, Nhậm Tử Sâm nằm sấp trên mặt đất, hai mắt không chớp nhìn cô cười.
Thẩm Niệm nhịn không được, nước mắt không kìm được chảy xuống: "Cậu rất lợi hại!"
Cô biết cậu có thể sống sót.
Bấy giờ Vương Xuyên cũng chạy tới, đầu tiên cậu ấy xông về phía Nhậm Tử Sâm: "Tử Sâm, cậu không sao chứ?!"
Cậu ấy lắc lắc Nhậm Tử Sâm, lại phát hiện đối phương chậm rãi nhắm mắt lại.
Vương Xuyên sợ đến choáng váng.
Người bạn "con ông cháu cha" đầu tiên của cậu ấy, không thể mất sớm đâu...
*****
Bệnh viện.
Thẩm Niệm ghi khẩu cung xong liền đi thăm Nhậm Tử Sâm.
Ông cụ Nhậm cũng tới: "Cháu là Niệm Niệm nhỉ, khi cháu còn bé ông đã từng gặp cháu. Lần này may mà có cháu và bạn học Vương đây. Lần này tên khốn kiếp kia có thể phải ngồi tù mọt gông! Tử Sâm không sao, thằng bé sẽ tỉnh lại."
Trong lòng Vương Xuyên còn sợ hãi, chưa thấy Nhậm Tử Sâm tỉnh lại, cậu ấy không muốn rời khỏi bệnh viện, vừa hay cũng có thể ở lại với Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm không có hảo cảm gì với người nhà họ Nhậm: "Ông Nhậm, không phải tất cả những việc này đều là do ông đã mắc sai lầm khi còn trẻ sao? Nếu không phải vì đứa con ngoài giá thú kia, Tử Sâm cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Ông cụ nghẹn lời, lần đầu tiên trong đời bị người ta giáo huấn, đã vậy còn là một cô bé.
Hơn nữa, lời đối phương nói không có gì sai.
Đó là lỗi của ông ta.
Ánh mắt Vương Xuyên nhìn Thẩm Niệm có thêm một chút kính sợ.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh: "Bệnh nhân đã tỉnh dậy, cậu ấy muốn gặp bạn gái."
Bác sĩ nhìn thoáng qua Thẩm Niệm, ở đây chỉ có một nữ sinh, có lẽ chính là cô.
Vương Xuyên vô thức bước vào phòng bệnh, bác sĩ: "..."
Thẩm Niệm đuổi theo ngay sau cậu ấy.
Ông cụ cũng mặc kệ, gặp cháu trai quan trọng hơn.
Người Nhậm Tử Sâm bó thạch cao, một chân vẫn còn đang treo, mặt mũi bầm dập, nói chuyện không lưu loát, vừa nhìn thấy Thẩm Niệm liền nhịn không được mà hưng phấn: "Niệm Niệm, tôi nhớ cả rồi. Tôi đã từng nhìn thấy cậu mặc quần thủng đáy."
Thẩm Niệm: "...!!!"
Vương Xuyên ngẩn người.
Tử Sâm và Niệm Niệm có mối quan hệ tốt như vậy, cậu ấy phải chen chân vào thế nào cho khéo léo và tự nhiên đây?
Ông cụ chống nạng đi lên phía trước: "Tử Sâm, cháu nhớ lại ký ức trước tám tuổi sao?"
Trước mắt Nhậm Tử Sâm không thể nhúc nhích, cậu cũng không muốn dây dưa, nói thẳng: "Ông nội, năm cháu tám tuổi không xảy ra tai nạn xe cộ, là chú hai... Nhậm Đào đã đẩy cháu xuống khỏi vách đá, nhưng bây giờ cháu không có bằng chứng để xác định là ông ta."
Ông cụ nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng mấy lần, lần nữa mở mắt, ông ta nói: "Tên súc sinh kia đã bị cảnh sát bắt lại, chuyện hồi tám tuổi của cháu, ông nội sẽ nhắc với cục cảnh sát, xem có thể tìm được chứng cứ hay không, tóm lại, cho dù như thế nào, từ nay về sau, nhà họ Nhậm không còn loại người đó nữa!"
Ông cụ thề son sắt.
Thần sắc Nhậm Tử Sâm lạnh nhạt, chỉ mong được ở một mình với Thẩm Niệm một lúc, cổ phần tập đoàn gì đó, cậu cũng không quá để ý.
Vương Xuyên hít sâu một hơi, cảm thấy nhà giàu cũng không dễ dàng gì, thái độ đối với Nhậm Tử Sâm càng khác đi: "Tử Sâm, may mà lần này cậu không sao."
Thẩm Niệm không thích hợp với chuyện "quần thủng đáy", cô tìm cơ hội rời đi.
Vương Xuyên cũng đi theo cô.
Thân thể ông cụ không chịu nổi giày vò, ở với cháu trai một hồi cũng rời khỏi bệnh viện.
Trùng hợp Nhậm Lăng cũng tỉnh lại.
Mặc dù ông ta hôn mê một đêm nhưng không thiếu tay thiếu chân, bèn đỡ giá truyền dịch tới thăm con trai.
Thấy thảm trạng của Nhậm Tử Sâm, Nhậm Lăng cố ý phân tán sự chú ý của cậu, trêu ghẹo nói: "Thằng nhóc này, con thích Thẩm Niệm nhiều hơn hay là thích Vương Xuyên nhiều hơn?"
Nhậm Tử Sâm nhắm mắt lại, từ chối trao đổi với người khuyết tật trí tuệ.
Bây giờ cậu đã nhớ lại mọi chuyện trước năm tám tuổi, hiện tại trong đầu toàn là Tiểu Niệm Niệm...