"Wow!"
"Wow wow! Tụi mình đều hiểu cả!"
"Anh Sâm của tui đỉnh quá, tay trái một bé vợ, tay phải một bé chồng."
"Đ.m! Tôi lại tin vào tình yêu rồi!"
"Lời chúc phúc đến từ đài phát thanh và truyền hình, chúc phúc cho ba vị!"
"..."
Bề ngoài, Nhậm Tử Sâm vẫn "trời yên biển lặng", trước kia khi đối mặt với bất cứ chuyện gì cậu cũng mang dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Kể từ khi biết Thẩm Niệm, ngay cả chính cậu cũng không hiểu mình nữa.
Việc công bố vừa rồi cũng là chuyện cậu muốn làm từ lâu.
Chỉ có điều, hôm nay quả thật là... qua loa cẩu thả.
Không đủ cảm giác nghi thức, ngược lại còn hủy đi lần đầu tiên cậu thổ lộ trước công chúng.
Nhậm Tử Sâm hơi lo lắng cho cái xã hội chết tiệt này.
Chúc phúc cho ba người là cái quái gì vậy?
Chỉ trách cậu quá thuần khiết, không thích ứng được với thế giới phức tạp này.
Vương Xuyên vẫn coi Nhậm Tử Sâm là tình địch, nhưng lúc này cậu ấy lại không ghen tuông mà muốn đào một cái hố chôn sống mình.
Thẩm Niệm giơ tay lau khuôn mặt bị Nhậm Tử Sâm hôn, cô thu dọn cặp sách, mặt không chút cảm xúc rời khỏi phòng học.
Thành thật mà nói... mấy cái chuyện thế này thật sự là không thể giải thích quá nhiều.
Hơn nữa, cô biết rằng thật ra mọi người hoàn toàn không xem chuyện này là thật, mọi người chỉ thích bày trò cho vui thôi. Lúc đi ra khỏi lớp học, Thẩm Niệm xoay người nhìn thoáng qua Nhậm Tử Sâm, nháy mắt với cậu.
Như thế có nghĩa là khiêu khích.
Nhìn xem chuyện tốt cậu làm kìa, biến khéo thành vụng.
Tâm trạng Lục Sơn sa sút, hiện tại Thẩm Niệm và Vương Xuyên đều là "bảo vật trấn lớp" của lớp số 9, nhưng mà hai cây cải thìa này đều bị con heo Nhậm Tử Sâm nhìn chằm chằm.
Xem xét đến tâm lý mong manh dễ vỡ của thanh thiếu niên, Lục Sơn không trực tiếp tìm ba người trong cuộc.
Thầy báo tin cho Nhậm Lăng trước.
Nhậm Lăng nhận điện thoại thì sửng sốt một chút, sau đó Lục Sơn chợt nghe thấy tiếng thở dài như trút được gánh nặng của tổng giám đốc: "Thì ra là như vậy, đã nói rồi mà, hại tôi lo lắng một trận, lần này thật sự cảm ơn thầy, thầy Lục."
Lục Sơn: "..."
Không phải... Chẳng lẽ tổng giám đốc Nhậm không nên quan tâm hơn sao?
Cúp điện thoại, Nhậm Lăng kéo cà vạt một chút, lẩm bẩm: "Haha... Thằng nhóc thối, thật biết cách chơi."
Thư ký đi tới: "Tổng giám đốc Nhậm, thứ ngài muốn đều đã chuẩn bị xong."
Nhậm Lăng nhìn thoáng qua thư chuyển nhượng cổ phần và một bản tuyên bố di chúc, ông ta nói: "Tìm một cơ hội thích hợp đưa qua cho thằng nhóc thối kia đi. Nhân tiện, khoảng 9 giờ lái xe đưa tôi đi gặp nó."
Thư ký: "Vâng."
******
Xe của Nhậm Tử Sâm vừa mới dừng ở phía dưới căn hộ, một chiếc Bentley màu trắng chậm rãi chạy tới.
Nhậm Lăng tự mình xuống xe, mặc âu phục giày da, đẹp trai cao lớn, đứng đắn như là một người thành công nho nhã và tiêu sái.
Nhậm Tử Sâm không thể không thừa nhận, tuy rằng đời sống tình cảm của ông bố cặn bã này là một mớ hỗn độn nhưng bộ dạng lại giống như chó đội lốt người.
Hai cha con cứ như oan gia ngõ hẹp.
Nhậm Lăng biểu đạt sự bất mãn: "Thêm lại Wechat của ông đây đi."
Nhậm Tử Sâm liếc xéo ông ta một cái: "Có chuyện gì vậy? Nói đi."
Nhậm Lăng nghẹn họng.
Thằng nhóc thối ăn cả nam lẫn nữ, yêu đương thì sôi nổi hừng hực, đối mặt với người cha này thì lại lạnh như băng sương.
Con trai lớn rồi, thực sự không giữ lại được.
Nhậm Lăng tò mò hỏi một câu: "Không muốn nói một chút về con dâu của bố sao? Rốt cuộc thì con thích ai nhiều hơn? Con làm càn làm bậy, bố không có ý kiến, nhưng kết hôn chỉ có thể chọn con gái."
Nhậm Tử Sâm đã chịu đựng tin đồn hai ngày, lúc này cuối cùng cũng xù lông: "Ai nói nhất định phải là con gái?"
Nhậm Lăng lại nghẹn họng.
Ông ta cũng chưa từng thử với đàn ông, không có cách nào nhận biết sự khác nhau giữa nam và nữ...
Phụ nữ không thơm sao?
Ngay khi hai cha con sắp giương cung bạt kiếm, một chùm sáng mạnh mẽ từ xa bắn tới, cùng lúc đó, chiếc xe chạy nhanh tới đâm thẳng vào hai cha con.
Nhậm Lăng nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên vươn tay đẩy Nhậm Tử Sâm ra, mà chính ông ta lại bị tông cho bay ra.
Một loạt động tác này xảy ra cực nhanh, Nhậm Tử Sâm bị đẩy ra, liên tiếp lảo đảo mấy bước, thấy thế thì lập tức chạy về phía trước.
Tuy nhiên, chiếc xe màu đen đã biến mất.
Thư ký xuống xe, điên cuồng chạy tới: "Tổng giám đốc Nhậm!"
Nhậm Lăng bị tông, cơ thể lăn liên tục mấy vòng.
Thư ký và Nhậm Tử Sâm nhào tới, chỉ thấy miệng ông ta hộc máu, đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Thư ký xem như bình tĩnh, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó mới nói với Nhậm Tử Sâm: "Cậu chủ, tôi lập tức đưa tổng giám đốc Nhậm đến bệnh viện, tốt nhất cậu cũng đi theo đi, nơi này không an toàn."
Rõ ràng là chiếc xe vừa rồi nhắm vào hai bố con.
Tuy rằng bình thường Nhậm Tử Sâm rất ngang tàng, nhưng cũng coi như hiểu rõ chuyện của tập đoàn, cậu nhíu mày, lập tức hợp lực với thư ký nâng Nhậm Lăng lên xe.
*****
Ngày hôm sau, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Nhậm Thị nhập viện hôn mê bất tỉnh truyền khắp toàn mạng, cổ phiếu Nhậm Thị giảm mạnh.
Thẩm Niệm cũng mới nhìn thấy tin tức được đề xuất.
Quan hệ giữa Nhậm Tử Sâm và bố cậu vẫn không tốt lắm, cho nên Thẩm Niệm cũng không chú ý quá nhiều.
Cô đến trường, lại phát hiện Nhậm Tử Sâm không đến trường.
Cuối cùng, Thẩm Niệm gọi điện thoại cho Nhậm Tử Sâm.
Giọng nói của đối phương nghe hơi khàn khàn và mệt mỏi.
"Cậu không sao chứ? Bây giờ đang ở đâu?"
Nhậm Tử Sâm ở đầu dây bên kia cười cười: "Cậu quan tâm đến tôi à?"
Thẩm Niệm: "... Cậu ở trong bệnh viện à?"
Nhậm Tử Sâm: "Ừ, tôi không sao, cậu không cần lo lắng."
Sao Thẩm Niệm có thể không lo lắng cho cậu chứ.
Trên đời này cô cũng không có ai để quan tâm, tuy rằng có đôi khi Nhậm Tử Sâm làm cho người ta tức giận, nhưng dù sao cậu vẫn là người mà cô phải che chở cả đời này.
Thẩm Niệm không tham gia lớp tự học vào buổi tối, buổi chiều kết thúc tiết học cuối cùng, cô rời trường, còn mua một bó hoa ở của hàng hoa gần trường học.
Vương Xuyên cũng tới: "Niệm Niệm, tớ đi cùng cậu."
Thẩm Niệm không rõ làm thế nào mà Vương Xuyên và Nhậm Tử Sâm lại xây dựng được tình bạn tốt đẹp.
Hai người bắt taxi đến bệnh viện thành phố tốt nhất ở thành phố Nam.
Bên ngoài bệnh viện toàn là phóng viên truyền thông, Thẩm Niệm và Vương Xuyên cũng không vào được.
Lúc này, trong phòng bệnh, sắc mặt thư ký nặng nề, đưa một tập tài liệu cho Nhậm Tử Sâm: "Cậu chủ, cảnh sát đã điều tra chiếc xe tối hôm qua, nhưng lúc tìm được chiếc xe, nó đã bị lái xuống đáy hồ, trở thành phế liệu. Không tìm thấy dấu vân tay bên trong."
"Ngoài ra... Đây là đồ tổng giám đốc Nhậm giao cho tôi ngày hôm qua, bảo tôi tìm một cơ hội đưa cho cậu, một khi ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì toàn bộ cổ phần và tài sản dưới danh nghĩa của ông ấy đều chuyển sang danh nghĩa của cậu."
Cánh tay đang vượn ra của Nhậm Tử Sâm dừng lại một chút.
Còn gì mà cậu không hiểu nữa chứ?
Ông bố cặn bã đã sớm nhận ra nguy hiểm.
Cổ họng Nhậm Tử Sâm khô khốc, tối hôm qua chính ông bố cặn bã đã đẩy cậu ra, bằng không, hiện tại người nằm trên giường bệnh không chỉ có một mình ông ta.
"Chuyện khi nào? Ý tôi là, tại sao đang yên đang lành ông ấy lại lập di chúc? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Thư ký cũng không biết bắt đầu từ đâu: "Cậu chủ, ừm... Tôi cũng không biết rõ. Hay là cậu chủ ngẫm lại xem, nếu tổng giám đốc và cậu đều xảy ra chuyện, ai là người có lợi nhất?"
Trong đầu Nhậm Tử Sâm đột nhiên xuất hiện một người.
Nhưng cậu không có bằng chứng.
Cậu siết chặt tài liệu trong tay: "Thư ký Vương, giúp tôi đi điều tra một người, xem gần đây người đó đang làm cái gì!"
Nhậm Tử Sâm nói ra một cái tên, thư ký Vương hiểu ngay: "Được."
Khắp nơi trong bệnh viện đều có camera giám sát, bên ngoài cũng có vệ sĩ, Nhậm Lăng tạm thời hôn mê bất tỉnh, nhưng nằm ở bệnh viện lại an toàn hơn bên ngoài.
Nhậm Tử Sâm đã trông suốt một ngày một đêm, định trở về chung cư tắm rửa, thay quần áo.
Cậu vừa đi tới bãi đỗ xe liền thấy Thẩm Niệm và Vương Xuyên chạy lại, trong tay hai người đều cầm hoa.
"Tử Sâm!" Vẻ mặt Vương Xuyên lo lắng.
Thẩm Niệm thở hồng hộc: "Bên ngoài toàn là phóng viên truyền thông, bây giờ cậu đi ra ngoài nhất định sẽ bị chặn lại, tôi gọi xe, cậu đi theo đi."
Nhậm Tử Sâm giật mình.
Sự ấm áp khó kìm nén chợt tràn lên trong lòng, cậu nói đùa: "Hoa này... tặng cho tôi à?"
Tuy rằng Vương Xuyên không biết quan hệ của người nhà họ Nhậm nhưng bố của ai xảy ra chuyện, cậu ấy cũng thấy không dễ chịu: "Tử Sâm, cậu đừng sợ, tôi và Niệm Niệm luôn ở bên cậu, chú cũng sẽ không sao đâu."
Khóe môi Nhậm Tử Sâm co rút.
Tình bạn đến, thật sự là có ngăn cũng không ngăn được.