Trọng Sinh Đích Nữ Trở Về

Chương 9: Tam ca xảy ra chuyện




Edit: Tường An

Vương ma ma thấy Bán Hạ khôi phục dáng vẻ tự nhiên, thầm nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm rồi, Ngũ tiểu thư lần đầu gặp Hương Trúc, sao có thể khóc chứ?

"Vương ma ma, mau mời vào trong."

Bán Hạ vừa dứt lời, Vương ma ma liền khoát tay nói: "Nô tỳ không vào đâu, Ngũ tiểu thư, bên lão phu nhân không thể không có người hầu hạ, nô tỳ cáo lui trước."

Bán Hạ gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Vương ma ma.

Đời này sống lại, có rất nhiều chuyện bởi vì nàng thay đổi mà thay đổi theo, con đường sau này thế nào vẫn là một ẩn số.

Nàng nhất định phải làm mọi cách để xoay chuyển tình thế, nàng chỉ có duy nhất ba vị ca ca, không thể để họ người bị kẻ gian hại chết, người bị lưu đày thân vong được.

-----------

Đêm khuya, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Chỉ có Bán Hạ giả vờ ngủ say đột nhiên mở mắt nhìn về phía màn che màu tím.

"Tiểu thư, ngài không ngủ."

Hương Trúc có võ công cho nên rất nhạy cảm với khí tức xung quanh, nàng có thể dựa vào hơi thở cảm nhận được Bán Hạ chưa ngủ.

Bán Hạ đương nhiên không ngủ, bởi vì tối nay sẽ xảy ra một chuyện lớn, Tam ca ca của nàng rất có thể bởi vì chuyện này mà hai chân tàn phế.

Quả nhiên, một lúc sau liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Bán Hạ lập tức đứng dậy, khoác thêm y phục rồi bước nhanh ra ngoài.

Hương Trúc cũng theo sát phía sau, còn Thược Dược vì đổi ca trực đêm với Hương Trúc nên bây giờ vẫn đang ngủ, căn bản không biết tiểu thư nhà mình ra ngoài.

Bởi vì Vong Ưu viện rất gần thư phòng Dược Hầu gia, cho nên không bao lâu Bán Hạ đã đến nơi.

Vừa tiến vào cổng viện liền nghe thấy tiếng tách trà bị ném vỡ.

Ngay sau đó là tiếng Dược Hầu gia tức giận mắng: "Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, đúng là tiểu súc sinh, chọc ai không chọc sao cứ nhất định chọc vào tiểu bá vương Mai Tử Sơ của kinh thành chứ, ngay cả lão tử nhà hắn đều không quản được hắn, bảo ta làm sao quản."

Trong lòng Kim thị mừng thầm, biết ngay lão Tam sẽ mắc bẫy mà.

Có điều ngoài miệng lại giả vờ nói: "Lão gia, coi như nhi tử không nên thân ngài cũng không thể mặc kệ Thương Thuật a, nếu nó gặp bất trắc gì, vậy ta cũng không sống nổi, hu hu hu..."

Bán Hạ hừ lạnh, Kim thị này đúng là biết diễn trò.

Kiếp trước Tam ca ca bị tiểu bá vương chặt đứt hai chân, không biết có công lao của Kim thị hay không.

Nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào, nói: "Cha, nghe nói Tam ca ca xảy ra chuyện?"

Dược Hầu lúc này tâm trạng cực kém nên dù nhìn thấy Bán Hạ cũng không có sắc mặt tốt.

"Nữ hài tử biết cái gì mà đi, nhanh về ngủ đi."

Bán Hạ cũng không giận, bình tĩnh nói: "Cha, mặc dù nữ nhi không biết chuyện gì, nhưng Tam ca ca dù sao cũng là ca ca ruột của con, nữ nhi sao có thể không lo lắng."

Dược Hầu thở dài: "Ba ca ca của con nếu như có thể hiểu chuyện được một nửa con thôi, cha cũng an tâm rồi."

Quản gia vội vã chạy đến bẩm báo: "Hầu gia, không xong rồi, Tam thiếu gia thua trăm vạn lượng bạc, phải làm sao mới tốt đây?"

"Cái gì? Trăm vạn lượng?" Dược Hầu trợn trừng mắt, tức muốn bể phổi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng đi xem." Dược Hầu lập tức dẫn người ra ngoài.

Không ai chú ý tới Bán Hạ, nàng lẳng lặng đi theo sau Dược Hầu gia.

Xe ngựa dừng lại trước một thanh lâu tên là Thần Nữ Các, nơi này chính là cái động tiêu tiền của nam nhân.

Nghe nói, Thần Nữ Các là địa bàn của Thiên Cơ Lâu, một thế lực ngầm rất lớn.

Thị trường chợ đen của bảy quốc gia, mạng lưới tình báo trải rộng trăm tỉnh ngàn huyện đều thuộc về Thiên Cơ Lâu. Còn có tin đồn quốc khố bảy nước cộng lại cũng không bằng doanh thu một nằm của Thiên Cơ Lâu.

Có điều, lâu chủ Thiên Cơ Lâu cực kỳ thần bí, đến nay vẫn không ai biết chủ nhân của tổ chức này là ai.

Dược Hầu gia bước chân vội vàng, không kịp nghĩ nhiều, một đường theo quản gia đi vào.

Đại sảnh trang hoàng mới mẻ, độc đáo, mang đến cảm giác như lạc vào tiên cảnh.

Những nữ tử kia đồng loạt mặc y phục trắng, ngũ quan tinh xảo, dung mạo thanh cao, lạnh lùng xa cách.

Người xưa có câu, cái gì càng không có được thì càng trân quý, cho nên nữ tử ở đây chỉ bán nghệ không bán thân, như vậy lại càng dụ dỗ đám nam nhân kia say mê không dứt ra được.

Giữa đại sảnh đặt một cái bàn dài, trên bàn bày đủ loại dụng cụ đánh bạc.

Xung quanh bàn là một đám người vây quanh, phấn khích quan sát ván cược.

"Ngươi lại thua rồi, hoặc là cầm trăm vạn lượng bạc ra đây, hoặc chặt đứt một chân, tự ngươi chọn."

Tiểu bá vương khẩu khí phách lối, khắp đại sảnh không có bất kỳ ai dám trêu chọc.

Lòng bàn tay và trán Dược Thương Thuật lấm tấm mồ hôi, hắn biết rõ Dược Hầu phủ căn bản không có nổi trăm vạn lượng này.

Hắn chột dạ, luôn cảm thấy mình không thể nào thua nhiều như vậy, quát về phía Mai Tử Sơ: "Không thể nào, ta làm sao có thể thua mãi thế được, là ngươi, nhất định là ngươi gian lận."

Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai không biết tiểu bá vương kiêng kỵ nhất chính là gian lận.

"Ngươi mẹ nó dám nói lão tử gian lận, xem lão tử có đánh chết ngươi không!"

Mai Tử Sơ mạnh mẽ đập bàn, quát lớn: "Người đâu, trói tên lưu manh này lại cho tiểu gia, tiểu gia phải lột da hắn."

Lập tức có mấy đại hán đi ra, trực tiếp xốc Dược Thương Thuật lên trói lại.

Nhìn tình hình này, Dược Hầu gia giật mình, chân đứng không vững.

Dược Thương Thuật bị dọa kêu không ngừng: "Đừng đừng đừng, các ngươi muốn bạc thì đi đòi lão cha ta đi, đừng đánh ta, các ngươi đánh chết ta ta cũng không có bạc a!"

"Tên tiểu súc sinh ngươi, sao lão tử lại sinh ra cái đồ vô dụng, không biết sống chết như ngươi chứ."

Dược Hầu gia tiến lên, hung hăng quất Dược Thương Thuật hai roi.

Dược Thương Thuật đau đớn kêu gào: "Cha, cha, nhi tử biết lỗi rồi, ngài mau cứu nhi tử, nếu không nhi tử sẽ chết đó a."

Kiếp trước cũng như vậy, người ca ca không nên thân này mỗi lần phạm lỗi đều nhận sai, liều mạng cầu xin tha thứ, Kim thị che chở chưa bao giờ nghiêm trị, cho nên khiến các ca ca ngày càng vô pháp vô thiên, không bao giờ chịu sửa đổi.

Dù tức giận thế nào thì cũng là con mình, Dược Hầu gia chỉ có thể xuống nước nói với Mai Tử Sơ: "Mai quận gia, ngươi xem thằng nhóc này chỉ nhất thời lỡ lời thôi, ngươi cũng không cần so đo với hắn."

Tiểu bá vương mặc dù hoành hành kiêu ngạo khắp kinh thành nhưng không phải là người không nói đạo lý.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, bộ dáng lưu manh càng tôn lên nét đẹp phong lưu phóng khoáng của thiếu niên.

Cũng đúng thôi, hắn là một trong tứ đại công tử kinh thành, dung mạo tất nhiên anh tuấn không cần bàn cãi.

Lại cộng thêm điệu cười lưu manh kia khiến hắn có một phong cách mang nét thu hút riêng.

"Được thôi, Dược Hầu gia đã có lời, tiểu gia tất nhiên sẽ không tính toán với hắn, nhưng có chơi có chịu, hoặc là trả nợ hoặc là đánh gãy hai chân, Dược Hầu gia giúp nhi tử ngài chọn đi?"

Dược Hầu gia khó xử, trăm vạn lượng bạc này hắn tuyệt đối không có đủ.

Nhưng đánh gãy chân, vậy nhi tử hắn sẽ tàn phế, nên chọn thế nào cho phải đây.

"Mai quận gia, trăm vạn lượng bạc có phải hơi nhiều hay không?"

"A! Dược Hầu gia, nơi này có hàng trăm ánh mắt nhìn rõ, tiểu gia làm sao có thể lừa gạt, đây, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đều là nhi tử ngài thua tiểu gia."

Nhìn tờ giấy trắng mực đen đã ký tên kia, Dược Hầu gia đầu đau như búa bổ. Không biết làm gì ngoài cố gắng khẩn cầu: "Tiểu quận gia, trăm vạn lượng bạc này coi như ta bán cả Dược Hầu phủ cũng không đủ a!"

Mai Tử Sơ không kiên nhẫn: "Nếu đã không trả nổi vậy thì đánh gãy chân đi, người đâu động thủ."

"Không không không, không muốn..." Dược Thương Thuật kinh hãi hét to.

Thế nhưng mấy đại hán kia cũng sẽ không thông cảm hắn, tiến lên muốn động thủ.

"Dừng tay."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía thanh âm liền thấy một nữ tử dung mạo bình thường.