Edit: Tường An
Bên kia, lão phu nhân đang nghỉ ngơi thì đột nhiên bị đánh thức.
"Không xong rồi, Kim thị muốn Thanh Đại tiểu thư nhường tiểu ngọc lâu cho Bán Hạ tiểu thư vào ở."
Lão phu nhân nghe vậy liền bật dậy: "Cái gì! Kim thị đúng là đáng giận, chuyện này tuy nhìn có vẻ nhỏ nhưng truyền ra ngoài lại là chuyện lớn, chưa nói đến tổn hại thanh danh Bán Hạ, mấu chốt là nếu bị cái vị trong cung ghi hận, sau này Bán Hạ còn có ngày lành sao?"
"Là Kim thị nói Thanh Đại tiểu thư nhường tiểu viện, hẳn là sẽ không nghiêm trọng như vậy."
Trong lòng Vương ma ma cũng biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, bây giờ chỉ có thể trấn an lão phu nhân.
Lão phu nhân vừa bước vội ra ngoài vừa nói: "Lời đồn đãi qua nhiều người nhiều miệng, truyền ra chưa chắc đã đúng sự thật, huống chi, vị trong cung tin tưởng muội muội mình hay tin ngươi và ta?"
Vương ma ma cũng không nhiều lời, vội vàng theo sát lão phu nhân.
Vừa ra khỏi cửa viện liền gặp nha hoàn nghe ngóng tin tức trở về.
"Hương Trúc, mau nói đã xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân nhịn không được nôn nóng hỏi.
Hương Trúc vỗ ngực ổn định hơi thở: "Khởi bẩm lão phu nhân, Ngũ tiểu thư quả là rất lợi hại."
"Chuyển vào rồi?" Lão phu nhân lo lắng.
Hương Trúc lắc lắc đầu: "Không có, Ngũ tiểu thư ở tiểu viện lúc trước chuẩn bị cho Tứ tiểu thư."
Nghe vậy lão phu nhân mới yên tâm, tâm tình tốt quay trở lại phòng.
Vương ma ma vội nói: "Lão phu nhân, chúng ta đi xem một chút không?"
"Xem cái gì, nha đầu kia tự có chủ ý, so với mẫu thân nó càng mạnh hơn."
Vương ma ma cười, biết lão phu nhân tâm tình không tệ, nói với Hương Trúc: "Còn không mau nói xem, Ngũ tiểu thư lợi hại thế nào?"
Hương Trúc ríu rít kể lại hết một lượt những chuyện xảy ra.
Lão phu nhân nghe, ý cười trên mặt chưa từng giảm bớt.
"Hương Trúc." Sau khi cười xong, lão phu nhân đột nhiên nghiêm túc nhìn Hương Trúc.
Hương Trúc ngước mắt: "Lão phu nhân, mời ngài phân phó."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi hầu hạ Ngũ tiểu thư, thề dùng cả tính mạng bảo vệ nàng."
Hương Trúc biết ý tứ lão phu nhân, nàng từ nhỏ được lão phu nhân nuôi lớn, mạng của nàng đã sớm thuộc về lão phu nhân.
Bịch một tiếng, Hương Trúc quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão phu nhân, Hương Trúc thề, đời này sẽ dùng sinh mạng mình để bảo vệ Ngũ tiểu thư, dù phải chết cũng sẽ bảo vệ Ngũ tiểu thư chu toàn."
"Đi thôi! Đi thôi!"
Lão phu nhân khoát tay, về đến phòng liền lén lấy ra một bài vị từ dưới gối, nước mắt chảy dài, ôm bài vị khóc như một đứa trẻ.
Vương ma ma nhìn trong lòng khó chịu, hai mắt đỏ lên, nhủ thầm: "Tiểu thư, nữ nhi ngài trưởng thành rồi, nàng rất thông minh, lại có chủ ý, sẽ không để người khác bắt nạt nữa."
----------
Nhìn cánh cửa gỗ hình bán nguyệt phủ đầy bụi bặm, bên trên viết ba chữ to "Vong Ưu Viện".
Bán Hạ cong môi cười lạnh, cho dù trên đời thật sự có vong ưu nàng cũng không cần, thù hận của mình nàng nhất định phải nhớ thật kỹ.
Mở cửa lớn ra, nhìn trong viện hoang vu bừa bộn không chịu nổi.
Thược Dược che mũi chê: "Tiểu thư, cái viện rách nát như vậy, đến ăn mày cũng không muốn ở."
Bán Hạ không đồng ý: "Nát sao, là gạch nát hay là ngói nát?"
Thược Dược nghẹn lời, chỉ có thể ghét bỏ nói: "Tiểu thư ngài xem, ở đây vừa cũ kỹ vừa lộn xộn, cách cửa chính lại xa, muốn ra ngoài cũng phải đi bộ rất lâu."
Bán Hạ chỉ cười không nói lời nào, nha đầu kia về sau sẽ biết lợi ích của tiểu viện này.
"Đi vào xem."
Bán Hạ trực tiếp men theo con đường nhỏ, đi vào trong phòng.
Đẩy cửa ra, bên trong không giống bên ngoài, đồ cổ, tranh chữ đều trưng bày rất có trật tự.
Bức bình phong tinh xảo thêu tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Đi ra phía sau bức bình phong là bộ bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, mang đến cảm giác nhẹ nhàng uyển chuyển của nữ nhi gia.
Xung quanh là cửa sổ gỗ đàn hương chạm rỗng, khắc hoa mỏng, lấm tấm những hạt nắng lấp lánh.
Đi vào phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp sa mỏng màu tím, khung giường chạm trổ trang trí hoa văn tinh xảo, xinh đẹp bội phần.
Thược Dược nhìn đến ngây người, kích động nói: "Tiểu thư, bên ngoài nhìn hoang sơ, cũ nát, cỏ dại mọc đầy, không ngờ bên trong lại bố trí tinh xảo, trang nhã như thế."
Bán Hạ chỉ khẽ gật đầu, không có quá nhiều biểu cảm dư thừa, trong lòng cười lạnh.
Đây vốn là chuẩn bị cho Thanh Đại, sao có thể bình thường được.
Cảnh tượng bên ngoài vốn là để che mắt thiên hạ mà thôi, chẳng phải muốn biến nàng thành mục tiêu công kích, nhân tiện làm nổi bật Thanh Đại thiện lương à.
Có ngốc cũng nghĩ đến, Kim thị sao có thể nhẫn tâm để nữ nhi ruột chịu ủy khuất chứ. Huống chi, Dược hầu phủ dù nghèo túng, chẳng lẽ ngay cả một cái viện tốt một chút cũng không có sao? Diễn trò rõ rang như vậy cũng không nhìn ra?
"Tiểu thư, thật ra bên ngoài chỉ cần dọn dẹp sửa sang một chút là được."
"Đừng làm."
Bán Hạ lập tức ngăn cản, Thược Dược không hiểu: "Tiểu thư?"
"Ít nhất mấy ngày nay cứ để nguyên như vậy, yên tâm sẽ có người tự tìm đến làm việc thôi."
Thược Dược không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng tiểu thư tự có tính toán, lúc cần nói tiểu thư sẽ nói.
"Tiểu thư, vì sao ngài vẫn luôn nhìn ra cửa sổ?" Thược Dược sắp xếp đồ đạc, phát hiện Bán Hạ nãy giờ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bán Hạ khẽ nhíu mày, kiếp trước nàng dọn vào tiểu ngọc lâu của Thanh Đại ở, tổ mẫu nổi giận đùng đùng đến mắng nàng một trận.
Lúc đó nàng ngu ngốc, không hiểu chuyện, chỉ cho là tổ mẫu không thích mình, chán ghét mình nên mới ngăn cản.
Nàng bởi vì chuyện đó mà giận dỗi với tổ mẫu, thậm chí không đến thỉnh an bà.
Kiếp này nàng hiểu ý tứ của tổ mẫu, bà hẳn là không tức giận, nhưng vì đến bây giờ vẫn chưa thấy bà đến đây.
Bán Hạ đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng Vương ma ma ngoài sân: "Ngũ tiểu thư."
Bán Hạ thu hồi suy nghĩ, bước nhanh ra ngoài, mở cửa liền nhìn thấy Vương ma ma dẫn theo một tỳ nữ trẻ tuổi đi tới.
Bán Hạ mỉm cười chào hỏi: "Vương ma ma."
Vương ma ma tươi cười hiền hòa: "Ngũ tiểu thư vừa mới trở về, chưa rõ quy cũ trong phủ, lão phu nhân cố ý ban thưởng Hương Trúc đến hầu hạ Ngũ tiểu thư, sau này Ngũ tiểu thư có việc gì cứ trực tiếp sai bảo nàng."
Hương Trúc tiến lên phía trước, quỳ xuống chân thành nói: "Mong Ngũ tiểu thư thu nhận Hương Trúc, nô tỳ sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tốt Ngũ tiểu thư."
Hương Trúc?
Thời điểm Bán Hạ nhìn thấy nàng ấy, suýt nữa thì rơi lệ.
Kiếp trước vì không gần gũi với tổ mẫu, lại bị Kim thị xúi giục, nàng vẫn cho rằng Hương Trúc là người tỗ mẫu xếp vào bên cạnh để giám sát nàng, thế nên cực kỳ không thích, cũng không chào đón nàng ấy.
Cho đến khi ca ca xảy ra chuyện, Hương Trúc nghĩ cách cứu viện, nhưng chẳng những không cứu được ca ca, hơn nữa Hương Trúc vì cứu nàng mà bị mấy nam nhân làm nhục, thậm chí mất mạng.
"Ngũ tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
Vương ma ma thấy trạng thái Bán Hạ không đúng lắm liền hỏi một câu.
Bán Hạ lập tức hoàn hồn, đè nén tâm tình kích động, nhanh tay đỡ Hương Trúc dậy.
"Về sau ở lại bên cạnh ta, nhưng không được hở chút liền quỳ, chỗ ta không có cái quy cũ này."
Lúc trước Hương Trúc có nghe người khác nói Ngũ tiểu thư kiêu ngạo, ngu ngốc đặc biệt khó hầu hạ, không ngờ thật ra là một chủ tử dễ nói chuyện như vậy.