Edit: Tường An
Lão Hầu phu nhân lúc này mới nhìn về phía Bán Hạ, hỏi: "Con chính là Bán Hạ?"
Kim thị nhanh tay kéo Bán Hạ qua, nói: "Nương, đây chính là cháu gái ngài, Bán Hạ."
Kiếp trước, lần đầu Bán Hạ trở về, nghe Kim thị nói tổ mẫu lớn tuổi thích náo nhiệt, thích ăn thịt cá, thích y phục màu sắc rực rỡ tươi sáng.
Vì lấy lòng tổ mẫu, nàng dùng tất cả biện pháp mà Kim thị bày cho, cuối cùng chọc tổ mẫu ngày càng chán ghét mình, thậm chí về sau cũng không muốn nhìn thấy mình.
Nàng biết, mình vừa trở về không thể quá mức thân cận với tổ mẫu, cho nên không thể dùng cách hoạt bát như Thanh Đại sẽ chỉ khiến người khác khó chịu.
Nàng bịch một tiếng, quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu: "Tổ mẫu, cháu gái bất hiếu nhiều năm nay không thể hầu hạ bên cạnh ngài, tôn nữ tại đây dập đầu tạ tội với ngài."
Lão phu nhân vốn đang rất vui vẻ, đột nhiên thấy Bán Hạ dập đầu làm bà có chút khó chịu.
"Mau đứng lên đi, cháu gái ngoan của ta, con làm cái gì vậy!"
Đỡ Bán Hạ dậy, nhìn vùng trán vì dập đầu mà đỏ bừng, lão phu nhân xúc động trong lòng.
"Cháu ngoan, mấy năm nay ủy khuất con rồi, hài tử đáng thương!"
Hai mắt Bán Hạ rưng rưng, nhưng không rơi nước mắt, càng như thế càng khiến bà đau lòng, xót xa.
"Cháu gái ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt."
Nói xong, lão phu nhân chỉ vào Dược Hầu: "Mau nhìn, đó chính là phụ thân của con."
Bán Hạ quay đầu nhìn nam tử trung niên mà lão phu nhân chỉ.
Dù hắn đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng thần thái sáng láng khỏe mạnh, thoạt nhìn giống như một đại thúc anh tuấn.
"Bán Hạ thỉnh an cha."
"Đừng, hài tử, đừng dập đầu."
Dược Hầu nhanh chóng giữ chặt tay Bán Hạ ngăn không cho nàng dập đầu, đau lòng nói: "Hài tử, nhiều năm qua nông thôn, con có oán hận cha hay không?"
Cùng một câu hỏi, kiếp trước trong lòng nàng có oán trách cho nên không trả lời, phụ thân biết trong lòng oán hận ông cho nên từ đó về sau rất ít xuất hiện trước mặt nàng.
Kiếp này nàng sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, nàng muốn lật đổ Kim thị thì bước đầu tiên là phải giành được sủng ái của hai người nắm quyền trong phủ.
Lúc trước Kim thị từng nói, phụ thân không thích người nói nhiều, nếu nàng ít nói hoặc không nói chuyện, phụ thân sẽ càng thích nàng hơn.
Cho nên mục đích của Kim thị muốn Bán Hạ không nói chuyện, như vậy Hầu gia nhất định sẽ cảm thấy Bán Hạ hận hắn, sau này sẽ không muốn chạm mặt nàng.
"Cha là cha của Bán Hạ, Bán Hạ mãi mãi sẽ không hận cha, Bán Hạ cũng biết cha là vì tốt cho Bán Hạ, trong lòng Bán Hạ đều biết."
Bán Hạ đột nhiên lên tiếng khiến Kim thị tức giận, bà ta siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Hầu gia xúc động vỗ vỗ tay Bán Hạ: "Con ngoan, thật là đứa bé ngoan."
Lão Hầu phu nhân cũng gật đầu nói: "Đứa bé này mặc dù lớn lên ở nông thôn nhưng lại không hề nhiễm chút khí chất nhà quê hay thói xấu nào, thật tốt."
Lúc này, Vương ma ma bên cạnh lão phu nhân nhắc nhở: "Lão phu nhân, nên dùng bữa thôi."
Lão Hầu phu nhân gật đầu, cao hứng nói: "Bày tiệc."
Vương ma ma là lão nhân trong phủ, bà liếc nhìn Bán Hạ, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Bà muốn nói lại thôi, lão phu nhân đương nhiên biết sự lo lắng của Vương ma ma, thế là nhỏ giọng nói: "Nữ nhi mười tám thay đổi nhiều, đương nhiên không giống lúc nhỏ, không có việc gì."
Hầu gia tất nhiên cũng nhìn ra, có điều mỗi năm bên đường đệ đều gửi tranh vẽ Bán Hạ về, cho nên bộ dáng của Bán Hạ như hiện tại cũng không có gì kỳ quái.
"Ôi, muội muội trở về phủ, các ca ca đều đi đâu hết rồi?"
Trên bàn cơm, Kim thị cố ý nói như thế để khiến Hầu gia nổi giận, để hắn thất vọng với ba nhi tử vô dụng kia.
Quả nhiên, sắc mặt Dược Hầu gia vốn đang vui vẻ bỗng trầm xuống, nhưng vì Bán Hạ vừa trở về nên không phát tác.
Thanh Đại lập tức thay Bán Hạ phàn nàn: "Ba vị ca ca cũng thật là, bọn hắn cũng không phải không biết hôm nay muội muội trở về, còn có tâm tư ra ngoài chơi, thật không xem Bán Hạ là muội muội mà."
"Thanh Đại, chớ nói lung tung." Kim thị vờ vịt quát lớn một câu.
Kiếp trước, Bán Hạ vì chuyện này là khóc rất lâu, cảm thấy ba ca ca không thương nàng.
Cho nên cuối cùng làm mọi người cũng không có hứng ăn uống gì, tan rã không vui.
Phụ thân cũng vì vậy càng thêm trách cứ ba vị ca ca, lúc bọn hắn về liền nghiêm khắc phạt nặng.
Đời này nàng nhìn hai mẹ con Kim thị bày trò giống như hai con khỉ diễn trò mua vui.
Bán Hạ chỉ cười nhạt nói: "Các ca ca đang tuổi thiếu niên khí thịnh, ra ngoài nhiều một chút cũng tốt, cha không nên tức giận vì chút chuyện nhỏ này."
Một câu nói ra vừa thể hiện nàng rộng lượng hào phóng, vừa đỡ tội cho ca ca, còn làm nổi bật Thanh Đại hẹp hòi gây sự.
Thanh Đại tức xanh mặt nhưng ngại có tổ mẫu và phụ thân ở đây nên không thể phát tác, chỉ có thể nhịn.
Bán Hạ tự tay gắp một miếng thịt gà cho Hầu gia, nói: "Cha, nữ nhi vừa về còn chưa có cơ hội, ngày mai con đích thân nấu cơm cho cha và tổ mẫu."
Lời này khiến Hầu gia và lão phu nhân cực kỳ vui vẻ.
"Tổ mẫu, ngài ăn nhiều rau quả một chút, còn có đậu hủ này non mềm, hương vị rất thơm, trong sách thuốc nói, rau xanh đậu hủ có công dụng kéo dài tuổi thọ, còn có tác dụng dưỡng nhan."
Nghe nàng nói, hai mắt Dược Hầu sáng lên: "Con còn hiểu y thuật?"
Bán Hạ cười: "Cha, tổ gia gia Dược Hầu phủ chúng ta khi xưa y thuật như thần cứu được tính mạng nhiều người trong cung, cho nên mới được phong hầu bái tước, con thân là nữ nhi Dược gia làm sao dám quên nguồn cội."
"Ha ha ha... tốt, tốt." Hầu gia vô cùng vui mừng.
"Từ khi Dược gia chúng ta kế thừa hầu vị, phương diện y thuật gần như đã thất truyền, dù là cha cũng chỉ hiểu sơ sơ chứ nói chi đến con cháu hậu đại, nữ nhi của ta có thể nhớ kỹ cội nguồn, còn hiểu y thuật, thật sự hiếm có, hiếm có a!"
Lão phu nhân cũng hài lòng gật đầu: "Bán Hạ, Thanh Đại, thân là nữ nhi Dược gia, tổ mẫu muốn kiểm tra các con."
"Mời tổ mẫu ra đề." Bán Hạ và Thanh Đại gần như là đồng thanh đáp.
"Các con có biết lai lịch cái tên của mình không? Thanh Đại, con là tỷ tỷ, con nói trước đi."
Thanh Đại sửng sốt, từ khi sinh ra nàng đã gọi là Thanh Đại, làm sao biết lai lịch tên gì chứ?
Kim thị cũng ngây người, ngày bà sinh Thanh Đại suýt chút nữa khó sinh mà chết, chỉ nghe đại sư nói là cần trấn định nên đặt là Thanh Đại a!
Thấy Thanh Đại không đáp được, lão phu nhân và Hầu gia đồng thời lắc đầu, sau đó nhìn về phía Bán Hạ.
Bán Hạ vẫn mỉm cười, thong dong tự nhiên: "Trong Thần nông dược thảo có ghi chép, bán hạ mọc vào thời điểm hạ chí, trùng với ngày sinh của con. Bán hạ là dược liệu có tác dụng giảm đờm, giảm nôn mửa, trị mụn nhọt sưng tấy."
Nàng vừa nói xong, lão phu nhân và Hầu gia gật đầu liên tục.
Lão phu nhân thất vọng liếc nhìn Thanh Đại, tiếp tục hỏi Bán Hạ: "Vậy con có biết lai lịch tên tỷ tỷ con không?"
"Thanh Đại, làm dịu cơn co giật, thanh nhiệt giải độc, mát gan, giải độc gan."
Nghe nàng trả lời, lão phu nhân và Hầu gia cao hứng cực kỳ.
Thanh Đại trước nay đều được người khác khen ngợi, đây là đầu tiên bị hạ thấp, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không phải chỉ biết chút y thuật thôi sao, có gì ghê gớm đâu."