Edit: Tường An
Kiếp này chuyện đã thay đổi, Bán Hạ tin tưởng Kim thị sẽ dùng mọi cách che đậy chuyện này.
Có điều, kiếp này nàng mang theo huyết thù mà sống lại, tuyệt đối sẽ không để mẹ con bọn họ sống tốt.
Xe ngựa chạy năm sáu ngày, cuối cùng đã sắp về đến kinh thành.
Đột nhiên phập một tiếng, con ngựa bị kinh sợ, điên cuồng lao nhanh.
Tiếp đó liền nghe thấy Kim thị lo lắng hô lên: "A, mau, nữ nhi ta đang ở trong cỗ xe ngựa đó, mau cứu người a! Nếu nữ nhi xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nổi hu hu hu..."
Phàm là ai nghe lời này đều sẽ cảm động, nhưng Bán Hạ thì không.
Kiếp trước cũng xảy ra chuyện này, trùng hợp là chỉ có xe ngựa của nàng bị kinh sợ, nếu như nói không phải cố tình nhắm vào nàng đều không tin.
"Tiểu thư, a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!"
Con ngựa điên cuồng chạy loạn, xe ngựa xóc nảy làm Thược Dược bị dọa phát khóc.
Bán Hạ tỉnh táo ngồi trong xe ngựa, không khóc không nháo, trấn định mười phần, bởi vì kiếp trước được tiểu Tướng quân vừa về kinh kịp thời cứu giúp, kiếp này cũng giống vậy.
Người đi đường đều chỉ lo lắng hoảng sợ nhìn xe ngựa lao đi, hoàn toàn không có biện pháp nào.
Mắt thấy chiếc xe ngựa kia sắp lao xuống sườn núi, e là lành ít dữ nhiều.
Đột nhiên, một thân ảnh màu trắng lướt qua.
Hắn cưỡi một con ngựa trắng, phi như bay đuổi thao chiếc xe ngựa phía trước.
Thời điểm xe ngựa cheo leo bên sườn núi, bạch y nam tử trực tiếp tung người nhảy lên lưng con ngựa bị kinh sợ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn giữ chặt dây cương, mạnh mẽ kéo con ngựa quay lại.
Con ngựa đang bị kinh sợ, sau khi quay lại vẫn tiếp tục điên cuồng chạy loạn.
Bạch y nam tử liền xé vạt áo của mình, che kín mắt ngựa, không lâu sau đã khiến con ngựa bình tĩnh lại.
Người đi đường thấy nguy hiểm đã được khống chế, nhao nhao vây quanh tán dương bạch y nam tử: "Thật là quá giỏi, đại anh hùng a!"
Được mọi người khen ngợi, tiểu tướng quân Quân Hàn cực kỳ hưởng thụ.
Thược Dược bị dọa hoang mang lo sợ, tay chân đến bây giờ còn run lẩy bẩy.
Bán Hạ ra khỏi xe ngựa, sắc mặt bình tĩnh không có bộ dáng bị dọa sợ, bình tĩnh đến mức giống như nàng căn bản không ngồi trên xe ngựa.
Nàng lập tức rút đầu mũi tên trên con ngựa bị kinh sợ, lén nhét vào tay áo.
Quân Hàn cau mày, nhìn không hiểu nữ tử này có ý tứ gì.
"Đa tạ công tử cứu mạng." Bán Hạ lễ phép hành lễ.
Tiểu tướng quân Quân Hàn trước nay sống ở quân doanh, tính tình tự do, phóng đãng, không bị trói buộc.
Lúc nhìn thấy bộ dáng không mảy may bị kinh hãi của Bán Hạ, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
"Ra vẻ trấn tĩnh." Đây là phản ứng đầu tiên của tiểu tướng quân.
Gặp phải tình huống nguy hiểm này, ngay cả nam nhân đều kinh hoảng chứ nói chi là nữ nhân, ghét nhất loại nữ tử giả vờ làm bộ trấn tĩnh này.
Bán Hạ vẫn không lộ ra biểu tình gì, cũng không tức giận lời hắn nói.
Nàng lần nữa cảm tạ, xong liền kéo Thược Dược đang sợ choáng váng rời đi.
Cố tiểu tướng quân hừ lạnh: "Nếu biết sớm nàng ta là một nữ tử mưu mô như vậy, bổn tướng quân đã không cứu."
Vừa nói vừa nhìn Bán Hạ đã đi xa.
Dáng đi của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề có chút bối rối nào, hơn nữa, khí lực vừa phải, không run rợ.
Bộ dáng tiêu sái của Bán Hạ và bộ dáng run rẩy của Thược Dược tạo nên cảnh tượng tương phản rõ ràng.
Đôi mắt phượng hẹp dài của tiểu tướng quân lộ ra ý cười, thật đúng là không phải giả vờ, nữ nhân này thế mà thật sự không sợ, có ý tứ, có ý tứ!
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" gã sai vặt Đạo Nam đuổi tới, lo lắng hỏi.
Quân Hàn thu hồi suy nghĩ: "Ngươi nhìn bổn thiểu gia giống bộ dáng có chuyện?"
Lúc này Đạo Nam mới yên tâm: "Thiếu gia, về sau ngài đừng lỗ mãng như thế nữa, nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nguyên soái nhất định sẽ giết tiểu nhân."
Quân Hàn cười ha ha: "Thì ra tiểu tử ngươi không lo lắng tiểu gia ta, mà lo cho cái mạng nhỏ của ngươi a!"
Đạo Nam bĩu môi: "Mạng nhỏ của nô tài đương nhiên cũng quan trọng như tính mạng thiếu gia."
"Bốp" một tiếng, Quân Hàn vỗ đầu Đạo Nam: "Tiểu tử này đúng là không biết nói chuyện, cũng chỉ có tiểu gia ta nhận ngươi."
Đạo Nam cười hắc hắc, nhanh chóng đi theo: "Thiếu gia, tiểu nhân đã nghe ngóng được, cô nương trong xe ngựa là tiểu thư Dược Hầu phủ nuôi dưỡng ở nông thôn, vừa mới đón về kinh thành."
Quân Hàn hừ lạnh: "Ai bảo ngươi nghe ngóng cái này, đúng là nhiều chuyện."
Lúc nói chuyện, ý cười trên mặt hắn không giảm chút nào, Đạo Nam liền biết thiếu gia ngoài miệng chê hắn nhiều chuyện nhưng vẫn là hài lòng.
______
"Đều đã như vậy là tiện nhân kia vẫn không chết, đáng giận." Trên xe ngựa, Thanh Đại tức đỏ mắt.
Kim thị nhanh chóng xem ngoài xe có người không, mới nhỏ giọng an ủi: "Gấp cái gì, nàng ta về phủ rồi, vẫn còn nhiều biện pháp lấy mạng nàng ta."
"Nương, ngài nói sao nàng ta mạng lớn như vậy?"
"Hừ! Mạng lớn? Cho dù nàng ta là Tôn hầu tử cũng không thoát được Ngũ Chỉ Sơn của ta, mấy ca ca phế vật của nàng ta chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Nghe đến đó Thanh Đại mới hài lòng cười.
Nghĩ đến ba phế vật kia sớm muộn đều phải chết, Thanh Đại càng cao hứng, về sau tước vị Hầu phủ chỉ thuộc về thân đệ đệ nàng.
Xe ngựa dừng lại, Kim thị lập tức nhiệt tình dẫn Bán Hạ vào phủ.
Gặp ai cũng nói Bán Hạ là đích tiểu thư trong phủ, dặn dò hạ nhân cẩn thận hầu hạ, nếu có chút nào chậm trễ liền lột da bọn họ.
Bán Hạ từ đầu đến cuối chỉ khẽ mỉm cười với gia nô, không lên tiếng.
Nhớ kiếp trước nàng giống như đồ ngốc theo Kim thị vào phủ, cho rằng Kim thị lập uy cho mình nên biểu hiện vênh váo đắc ý.
Bây giờ đã hiểu rõ, Kim thị chỉ đang xây dựng hình tượng điêu ngoa xảo trá cho nàng, khiến hạ nhân trong phủ ngay từ đầu đã không thích nàng.
Có câu nói rất hay "nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền", đừng nhìn bọn hắn chỉ là hạ nhân, tương lai có tác dụng rất lớn.
Nghe phu nhân nói, đám hạ nhân đều có chút bận tâm tính tình vị tiểu thư này, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc sợ sẽ hậu hạ không tốt.
Nhưng nhìn thấy tiểu thư nãy giờ luôn mỉm cười, cử chỉ đúng mực, không hề kiêu căng tùy hứng, ngược lại nhìn rất dễ thân cận, không xảo trá như lời đồn a!
"Đi, chứng ta đi bái kiến tổ mẫu con trước, cha con hiện tại hẳn là cũng đang ở chỗ tổ mẫu chờ con trở về."
"Cảm ơn mẫu thân."
Thái độ Bán Hạ lúc nào cũng khách khí và xa cách, lại khiến người khác không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.
Một đường đi tới, Bán Hạ luôn mỉm cười thân thiện với hạ nhân, làm Kim thị tức sôi ruột.
Bà đã tận lực như vậy mà Bán Hạ không mắc lừa, thật là tức chết bà.
Dược Hầu phủ rất rộng, có bảy cửa ra, bảy cửa vào, đình đài lầu các, bất luận nhìn chỗ nào đều tinh xảo đẹp đẽ.
Vẻ đẹp cổ kính vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy thoải mái, mặt đất cũng được hạ nhân quét dọn sạch sẽ, trên nền đá xanh cũng không tìm thấy một chiếc lá rụng.
Đi qua cây cầu nhỏ trong hậu hoa viên, bên cạnh vườn hoa là An Hòa viện, chính là nơi ở của lão phu nhân Hầu phủ.
"Tổ mẫu, tổ mẫu, tôn nữ rất nhớ ngài a!"
Thanh Đại vừa vào phòng liền lộ ra bộ dáng hoạt bát, ôm lão nhân ngồi trên cao mà nũng nịu.
Lão phu nhân cũng rất yêu thương tôn nữ xinh đẹp này, đau lòng hỏi thăm: "Đi đường xóc nảy đã để tôn nữ ta chịu khổ rồi."
Kim thị cười tiến lên: "Nương, nàng mệt mỏi cái gì, dọc đường đều ngồi xe ngựa lại chẳng phải đi bộ, huống chi, đi đón muội muội mình về nhà sao dám nói mệt mỏi chứ."
Bán Hạ đứng trong sảnh nhìn bọn họ nói cười vui vẻ, phảng phất như nàng là người ngoài, không hòa hợp với bọn họ.