Edit: Tường An
"Lạnh, lạnh quá... ưm..."
"Tiểu thư, đại phu sắp đến rồi, ngài cố nhịn thêm một chút."
Thược Dược lại đắp thêm cho Bán Hạ một cái mền, đây đã là cái thứ năm.
Bán Hạ mơ mơ màng màng mở mắt: "Đây là đâu? Địa phủ ư?"
Thược Dược nhìn tiểu thư nhà mình đang mơ màng, lo lắng nói: "Tiểu thư ngài nói mê sảng gì vậy, ngài đang khỏe mạnh sao lại ở địa phủ chứ?"
"Dực ca ca, tại sao, tại sao? Tại sao? Ta hận các ngươi, ta hận các ngươi!"
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài tỉnh, đại phu nói nếu không qua được hôm nay ngài sẽ... hu hu hu..."
Vừa nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ sốt thành kẻ ngốc, Thược Dược gấp đến phát khóc.
"Ầm ĩ..."
Bán Hạ đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy nha hoàn thiếp thân đang lo lắng khóc lóc.
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi, thật tốt quá."
Bán Hạ sững sờ, nàng nhớ mình bị ném vào biển lửa, bị thiêu chết. Thế nhưng bây giờ không cảm thấy đau đớn, không có mùi cháy khét, không có những vết thương khiến nàng đau đến không muốn sống.
"Ta còn sống?"
Bán Hạ vô thức sờ mặt mình, thật tốt, cũng không có vết dao cắt.
Thược Dược kích động: "Tiểu thư, ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi, không cần biến thành kẻ ngốc."
Bán Hạ: "..."
Cảnh tượng này rất quen thuộc, đúng rồi, năm nàng vừa cập kê, cũng là cái năm nàng được đón về kinh thành.
Ba ngày đầu sau khi rời khỏi thôn trang nhỏ, cùng Thanh Đại ra ngoài chơi.
Bên hồ nước, bị Thanh Đại đẩy xuống, sau đó nghe Thanh Đại vô tội nói nàng không cẩn thận rơi xuống nước.
Sau đó liền truyền ra lời đồn nàng là kẻ ngốc, thậm chí đi đường cũng không vững.
Cho nên, nàng thực sự đã sống lại, trở về bốn năm trước, chính xác là thời điểm ba ngày trước khi rời thôn trang.
Nếu ông trời đã cho nàng sống lại, vậy nàng nhất định tuyệt tình tuyệt ái, sẽ càng nhẫn tâm hơn đám người ác độc kia, sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Nàng thề, kiếp này nàng chỉ sống vì thù hận, sống để trả thù.
Bán Hạ thu hồi suy nghĩ, cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại.
"Thược Dược."
Thược Dược giật mình, vừa rồi nàng vậy mà bị ánh mắt của tiểu thư dọa sợ.
Nhìn tiểu thư khôi phục bình thường, Thược Dược cho là mình nhìn nhầm, vội vàng nói: "Tiểu thư, có nô tỳ, tay của ngài hiện tại không còn nóng nữa, xem ra đã hạ sốt rồi, thật tốt."
Nàng nhìn bên ngoài, vội nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ thấy Thanh Đại tiểu thư cũng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, hôm nay có thể ngài xuống hồ không chừng ngày mai còn có thể làm ra chuyện ác độc hơn."
Nghe hai chữ "Thanh Đại", thù hận trong mắt Bán Hạ càng sâu, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất không dấu vết.
Trước đây Thược Dược cũng thường nói xấu kế mẫu và tỷ tỷ, nhưng lúc đó nàng ngây thơ bị hai mẹ con kia lừa gạt, còn nhiều lần trách phạt Thược Dược ăn nói huyên thuyên.
Cuối cùng Thược Dược bị đuổi khỏi Dược Hầu phủ, còn nàng càng thêm thân cận với mẹ con họ, cho nên mới có kết cục thê thảm như vậy.
"Ừ, ta đã biết, cảm ơn ngươi, Thược Dược."
Câu cảm ơn này mang theo áy náy và chân thành.
Thược Dược nhìn thái độ của tiểu thư nhà mình thì hơi sững sờ.
Tiểu thư mất mẹ từ nhỏ, lại bị vứt tới vùng nông thôn này nuôi dưỡng, chưa từng có được tình thương của cha mẹ.
Nay kế mẫu đột nhiên đón tiểu thư trở về, trong lòng tiểu thư cảm kích vạn phần, cho nên không cho phép bất kỳ ai nói xấu kế mẫu và tỷ tỷ.
Lúc trước, mình chỉ nói một câu liền bị khiển trách, hôm nay tiểu thư tỉnh lại hình như đã thay đổi không giống trước kia.
"Thế nào? Sao lại ngây ra vậy?"
Nhìn Thược Dược sững sờ, Bán Hạ suýt bật cười, nha đầu này nhất định là bị thay đổi của nàng hù dọa.
"Không có, không có, nếu tiểu thư đã khỏe lại, vậy nô tỳ liền đi thông báo."
"Đừng, chúng ta cùng đi."
Bán Hạ nheo mắt, ẩn chứa hận ý vô tận.
Năm đó ba ca ca phạm tội, một người bị xử trảm, hai người bị lưu đày, xem ra không thể thiếu công lao của bị kế mẫu này.
Tất nhiên, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng nhất định sẽ ngăn cản chuyện này xảy ra lần nữa.
"Tiểu thư."
"Đi thôi."
Vừa định rời đi, Bán Hạ chợt nghĩ đến cái gì, âm thầm cười lạnh.