Trọng Sinh Đích Nữ Trở Về

Chương 1: Biển lửa thành tro




Edit: Tường An

"Hừ! Hừ!" Từng tiếng rên rỉ thảm thiết thấu tận tâm can.

Bán Hạ, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, bộ y phục trên người đã không còn phân biệt được màu đỏ giá y hay màu máu, máu thịt be bét khiến người ta nhìn mà run sợ.

Nàng quật cường nhìn vị tỷ tỷ một mực ngụy trang thành bạch liên hoa thiện lương trước mắt, cắn răng dùng hết sức lực hỏi: "Vì sao?"

"Ha ha ha... Ngươi thế mà hỏi ta vì sao? Mẫu thân nói đúng, bốn huynh muội các ngươi đều là đồ ngu xuẩn." Giọng nói của Thanh Đại the thé khó nghe, ánh mắt nhìn Bán Hạ tràn ngập thù hận.

"Mẫu thân, không, mẫu thân sẽ không nói như vậy."

Bán Hạ không tin, người mẫu thân hiền từ tốt bụng luôn yêu thương nuông chiều bốn huynh muội bọn họ như con ruột lại nói ra những lời cay độc đến vậy.

Thanh Đại nhìn Bán Hạ như nhìn kẻ ngốc: "Đúng là ngu ngốc, ngươi không biết trên đời có cái gọi là thổi phồng đến chết sao."

Thời khắc này, Bán Hạ mới hoàn toàn hiểu ra.

Thổi phồng đến chết, cho nên nàng và ba ca ca đều bị nuôi thành phế vật vô dụng.

Thanh Đại tiến lên, nhéo gương mặt Bán Hạ, cười lạnh: "Ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch."

Chỉ nghe "xoạt" một tiếng, lớp da mỏng như cánh ve được kéo xuống, thế nhưng Bán Hạ không cảm thấy đau.

"Đó là cái gì?"

Bán Hạ hoang mang sợ hãi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kinh diễm của mấy đại hán xung quanh và sự thù hận, ghen ghét trong mắt Thanh Đại.

Thanh Đại chán ghét những ánh mắt si mê của mấy nam nhân kia, chán ghét cái gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn khiến nàng ghen tị đến phát điên này. Nàng nắm chặt dao găm trong tay, đâm về phía Bán Hạ.

Bán Hạ không có năng lực chống đỡ, chỉ cảm thấy vết cắt trên mặt đau đớn khó nhịn.

Bán Hạ muốn phản kháng, nhưng nàng đã bị hành hạ chỉ còn chút hơi tàn, hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Mười mấy đại hán nhìn vị tiên tử trước mắt đột nhiên biến thành máu me be bét, người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ lắc đầu đáng tiếc.

Thanh Đại điên cuồng phát tiết xong, hít sâu một hơi nói: "Ngươi cũng giống mẫu thân tiện nhân của ngươi, dung mạo tựa thiên tiên thì thế nào, còn không phải đều bại dưới tay ta và mẫu thân ta. Ha ha ha..."

Bán Hạ đau đớn che khuôn mặt máu chảy không ngừng, nhìn thủ phạm trước mắt.

"Hôm nay là đại hôn của ta và Thái tử, nếu Thái tử ca ca biết ta bị ngươi giết, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống qua ngày mai sao."

"Ha ha ha..." Nghe Bán Hạ nói vậy, Thanh Đại đột nhiên cười dữ tợn, hung ác.

"Quả nhiên mẫu thân ngu xuẩn thì sinh ra nữ nhi cũng ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta dám làm chuyện này mà không có chỉ thị của Thái tử sao?"

Vừa dứt lời, một bóng dáng hỷ phục đỏ xuất hiện trước mặt Bán Hạ.

"Quên nói với ngươi, hôm nay là đại hôn của ta và Thái tử chứ không phải ngươi, Bán Hạ, trước đây mẫu thân ta có thể đoạt phụ thân, hôm nay ta có thể cướp đi Thái tử, còn ngươi, mẫu thân cùng ba ca ca phế vật kia của ngươi đều là kẻ thất bại, ha ha ha..."

"Dực ca ca, vì sao, vì sao?"

"Bởi vì người Thái tử ca ca yêu là ta, ngươi chỉ xứng làm trò cười ở kinh thành, Thái tử ca ca đối với ngươi chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

"Không thể nào, ta không tin, Dực ca ca đối với ta rất tốt, tuyệt đối không thể như vậy."

Thanh Đại đột nhiên che miệng cười: "Thái tử ca ca, chàng xem nàng ta còn không tin kìa."

"Bán Hạ, ngươi chết, xem như thành toàn cho ta đi!"

Nam nhân vừa xuất hiện dung mạo tựa trích tiên, nhưng lời nói ra lại như hàn đao đâm thẳng vào tim Bán Hạ.

"Dực ca ca, chàng nói cái gì?"

Bán Hạ cảm thấy nhất định là nàng nghe nhầm rồi, Thái tử ca ca luôn đối xử ôn nhu với nàng, sao có thể?

"Đến bây giờ ngươi vẫn còn nằm mơ à, bổn điện hạ chẳng lẽ không thích tỷ tỷ ngươi đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà lại đi thích ngươi, một thôn cô xấu xí thô bỉ như ngươi."

Bán Hạ không thể tin vào tai mình, đây là lời mà nam nhân mình yêu nói ra.

"Không, không, Dực ca ca, chàng đã quên hứa hẹn của chúng ta rồi sao, chàng đã nói đời này chỉ cần một mình ta, nắm tay nhau đến già, vĩnh viễn không rời không bỏ."

Nguyệt Bắc Dực mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng.

Bán Hạ cố gắng bò đến, níu lấy vạt áo hắn, một tay xoa bụng mình: "Ta, ta đã có con của chàng, Thái tử ca ca."

Nguyệt Bắc Dực vô tình hất tay Bán Hạ ra: "Đó không phải con của bổn điện."

"Không, làm sao có thể, đêm hôm ấy rõ ràng..."

Bán Hạ chưa kịp nói xong, Thanh Đại đã cắt ngang: "Người cùng ngươi hoan hảo đêm đó chỉ là một dã nam nhân, còn Thái tử ca ca đêm đó ở cùng ta."

Bán Hạ không thể tin nhìn Nguyệt Bắc Dực, thì ra cuộc hẹn đêm đó là âm mưu của ngươi.

Nguyệt Bắc Dực lạnh lùng nhìn Bán Hạ, ôn nhu nắm tay Thanh Đại: "Chúng ta đi."

Bán Hạ không cam lòng, hét lớn với bóng lưng Nguyệt Bắc Dực: "Chàng rốt cuộc có từng yêu ta, dù chỉ một lần?"

Trả lời nàng là khoảng không im lặng, đau thấu tâm can.

Nàng suy sụp, khóc đến tê tâm liệt phế: "Ngươi nói, đời này chỉ có một mình ta, ngươi nói, dù phụ cả thiên hạ chứ không phụ ta, ngươi nói vĩnh viễn không xa rời, ngươi nói, yêu ta hơn cả sinh mạng, nhưng hôm nay chỉ trách ta quá tin ngươi, quá yêu ngươi... dối trá, đều là dối trá..."

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, tàn nhẫn quát lên: "Ta hận các ngươi, dù làm quỷ cũng không tha cho các ngươi."

"Động thủ." Bỏ lại một câu, Thanh Đại và Nguyệt Bắc Dực nghênh ngang rời đi.

Trong đôi mắt Bán Hạ mang theo không cam lòng và hận ý khôn nguôi.

"A! a!"

Nước mắt lăn dài, khóc không thành tiếng, nỗi đau đớn thể xác cũng không thể ngăn nàng gào thét phát tiết.

Mười mấy đại hán kia bị ánh mắt quỷ dị tràn ngập hận ý của nàng dọa cho giật mình.

Không hề nương tay, bọn họ vứt Bán Hạ vào biển lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Lửa thiêu da thịt toàn thân, đau đớn, đến khi cùng biển lửa hóa thành tro tàn.