- " Em có thể suy nghĩ lại không?"
Anh cười một nụ cười rạng rỡ nhìn về phía cô. như mong muốn cô có thể suy nghĩ lại để anh trở thành người chồng và người cha tốt nhất trên đời này.
Anh phải hoàn thành thật tốt mọi công việc để khiến cô có thể tin được mình hơn.
- " Tốt nhất anh nên đi về đi. "
Khi cô khi cô vừa dứt lời thì Lucky nhỏ bé của cô cũng đã được vệ sĩ của anh mang về.
Bé con chạy nhanh xà vào lòng cô. Thân hình mập mạp cứ thế mà đổ nhào vào Trần Sở Nguyệt khiến cô lùi về sau vài bước.
Nhìn thấy con bình an vô sự Trần Sở Nguyệt đã bớt lo lắng. Nhưng sự lo lắng nhất bây giờ đối với cô là Mặc Tử Hàn. Anh vẫn đứng ngây người nhìn Lucky.
- " Con đi vào phòng đi. để mẹ nói chuyện với chú."
Lucky rất nghe lời và chạy thẳng vào phòng nhưng vẫn ngoái đầu quay lại để nhìn Mặc Tử Hàn.
- " Em cho anh cơ hội được không?"
Trần Sở Nguyệt nhìn về phía Mặc Tử Hàn. Trên khuôn mặt của Mặc Tử Hàn bây giờ lộ lên một vẻ mặt rất đáng thương.
- " Anh chấp nhận làm cha của thằng bé."
Anh kiên quyết gật đầu.
- " Đúng vậy."
- " Không hối hận."
- " Ừm."
- " Em đùa thôi. Chứ em vẫn rất chung thủy với chồng em."
Vẻ mặt của Mặc Tử Hàn bất chợt buồn đi.
Bao nhiêu năm nay anh vất vả gầy dựng sự nghiệp để có thể sớm ngày đón cô về.
Mà bây giờ đến tư cách làm người bầu bạn với cô cũng không được.
Anh thật sự rất buồn. Vậy những cố gắng của anh bây giờ có ích gì.
- " Vậy tạm biệt em."
Mặc Tử Hàn quay người bước đi mà không ngoảnh mặt lại.
Nhìn thấy người mình yêu buồn thì cô cũng rất buồn nhưng đây là cách tốt nhất cho hai người rồi.
Bây giờ không cần phải trốn tránh anh nữa. Cô tin anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng khi anh vừa rời đi thì có một người đến. Không ai khác đó chính là Lưu Vũ Thần.
- " Chị dâu."
- " Đừng gọi như vậy nữa."
- " Tôi có chuyện cần nói."
- " Vào đi."
Hai người ngồi đối diện nhau.
- " Tôi sẽ nói về tình hình mấy năm qua về Mặc Tử Hàn."
- " Anh ấy từng là một người mạnh mẽ không sợ bất cứ thứ gì. Nhưng từ khi cô rời đi anh ấy coi như mất cả thế giới. Luôn đắm mình vào trong công việc. Để làm tê liệt bản thân để không phải nhớ đến cô. Thời gian đó cũng chính là lúc căn bệnh trầm cảm của anh ấy trở lên nặng hơn. Nói ra điều này không phải vì bất cứ thứ gì cả. Nhưng xin cô hãy cứu lấy Mặc Tử Hàn. Anh ấy thật sự rất khổ rồi."
- " Thật ra mặc từ Hàn bị trầm cảm từ lúc là cô rơi xuống biển. Nhưng khi tìm lại được cô thì anh ấy lại lần nữa tin vào cuộc đời mà sống tiếp vì cô nhưng một lần nữa mất đi cô anh ấy lại một lần nữa chìm vào bóng tối sâu thẳm của cuộc đời mình."
- " Xin cô hãy cứu lấy anh ấy. Có thể giờ đây anh ấy đang rất suy sụp có thể tìm đến cái chết. Nếu cô còn sót lại chút tình cảm nào đó thì cô hãy cứu vớt anh ấy."
Khi nghe những lời này cô chỉ biết chết lặng. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô cứ tưởng mình đã làm tốt nhất có thể rồi.
Nhưng vì sự ngu ngốc của mình mà anh đã phải chịu khổ tám năm.
Tám năm ròng rã ấy anh đã rất đau khổ. Nhưng cô lại không biết mà cứ khăng khăng nghĩ đây là điều tốt nhất rồi.
Cô thật sự ngu dốt. Lần này Trần Sở Nguyệt cô phải chống lại số mệnh dù phải chịu bất cứ giá nào.
Cô đưa Lucky cho Lưu Vũ Thần trông giúp. Còn mình thì chạy đến chỗ anh.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lúc cô đi.
Mọi người vẫn nhận ra cô. Cô nhanh chóng hỏi xem anh đang ở đâu thì mọi người chỉ anh đang trên phòng.
Cô lo lắng mà gõ cửa nhưng vẫn không ai trả lời.
- " Tử Hàn. Anh mở cửa ra đi."
Cô càng gọi thì càng sốt ruột.
- " Mang chìa khóa phòng đến đây. Nhanh lên."
Tim cô đập càng lúc càng nhanh. Ngàn vạn lần cầu xin anh đừng xảy ra chuyện.