Mặc Tử Hàn huy động hết tất cả người của mình để tìm người.
Trước tiên họ cần xác định ai đã bắt cóc Lucky đi đây là việc khó khăn nhất trong quá trình tìm kiếm.
Từng phút từng giây xa Lucky khiến cô rất lo lắng không biết con cô có phải chịu khổ gì không.
Từ bé giờ thằng bé chưa bao giờ xa cô lâu như vậy.
Chắc chắn sẽ tìm được thôi dù gì cũng đã có ông trùm của giới Hắc Bạch ra tay tìm thì rất nhanh sẽ tìm thấy thôi.
Cô không hy vọng anh nhúng tay vào nhưng cô cũng không thể ngăn cản anh tìm người được.
Cô rất cảm kích anh vì biết cô đã có con nhưng vẫn sẵn lòng ra đây giúp đỡ cô.
Đúng là người đàn ông trượng nghĩa mà cô yêu.
Khi cô đang nôn nóng thì cuối cùng cũng đã có người gọi đến
- " Anh muốn gì?"
Bên kia truyền đến một tiếng cười ha hả.
Chỉ cần nghe thấy giọng điệu cười kia là cô đã biết hắn ta là ai. Chính là Louis kẻ mà cô đã lỡ tay làm cho trở lên khốn đốn.
- " Cô vẫn như xưa rất thẳng thắn."
- " Cô bảo chồng cũ của cô giao trả lại những thứ thuộc về tôi đi."
- " Tôi làm gì có cái quyền đấy."
- " Thôi vậy!"
- " Nếu cô đã không muốn cứu nó thì cứ vậy đi."
- " Anh đợi đấy."
Trong lúc mà cô đang chờ đợi thông tin của Lucky thì Mặc Tử Hàn cũng đã bay bằng máy bay tư nhân sang chỗ của cô rồi.
Anh thật sự rất mong có thể gặp cô một lần nữa.
Dù không thể nào quay lại như xưa nhưng chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc anh cũng đã mãn nguyện rồi.
Cô không biết là Mặc Tử Hàn có thay số điện thoại hay không nhưng cô chỉ có thể đánh liều mà gọi cho anh.
- " Tử Hàn!"
- " Ừm."
Khi nghe thấy giọng nói của cô. Anh thật sự rất xúc động sau lăm năm cô cũng đã chủ động gọi cho anh nhưng không phải vì anh mà vì người khác.
- " Anh có thể trả lại địa bàn cho Louis được không? Em biết…"
Cô chưa kịp nói xong thì anh đã ngắt lời của cô.
- " Được."
Tất cả của anh đều là của cô chỉ cần cô nói anh sẽ giao ra tất cả.
- " Em muốn hắn ta phải chết."
- " Nghe theo ý em."
Trong lòng chẳng sợ người thầm nghĩ: " Muốn Trần Sở Nguyệt này trả địa bàn theo ý muốn á đừng có mơ. Đã thế lại còn động đến con trai cưng của cô thì chỉ còn đừng chết mà thôi."
Bây giờ chỉ cần cô ngồi xuống đùi chờ đợi tin tốt mà thôi.
Rất nhanh đã tìm được chỗ chú ẩn của tên kia.
Phía người của anh cũng đã giải cứu thành công Lucky.
Khi nghe tin Lucky đã được người của anh giải cứu thì cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Chính lúc này cửa nhà cô đột nhiên có người gõ cửa.
Cuối cùng thì người mà cô đợi cũng đã đến.
Khi cô mở cửa ra thì đập vào mắt cô là anh.
- " Đã lâu không gặp."
- " Ừm."
- " Vào đi."
Chậc chậc Mặc Tử Hàn của cô sao càng ngày càng lạnh lùng rồi.
Không còn như xưa nữa. Chắc là đang giận cô đây mà.
- " Anh tự nhiên em đi lấy nước cho anh."
Mặc Tử Hàn qua nhà cô một lượt.
Anh không thấy dấu vết của người đàn ông nào.
- " Chồng em đâu."
- " Em là mẹ đơn thân."
- " Anh ta phụ bạc em."
- " Không phải! Anh ấy mất khi Lucky chưa tròn một tuổi rồi."
Anh không nghe nhầm chứ chồng của cô đã mất rồi. Đúng là ông trời cũng giúp anh.
- " Em không có ý định tìm cha cho thằng bé à."
- " Không! Em ở giá."
Cô đang đùa anh phải không.
Sao lại ở giá cô chia tay mới có 5 năm mà con đã lớn như vậy.
Mà bây giờ lại nói ở giá.
Có khiến anh tức chết không chứ.