Trần Sở Nguyệt hòa mình vào dòng người đông đúc như biến mất khỏi trên thế gian này.
Cô mang theo tâm trạng đau khổ vì phải xa người mình yêu. Nhưng biết sao bây giờ, ông trời không cho hai người ở cạnh nhau nên chỉ có thể chọn xa cách mà thôi.
Dù có đau đớn cách mấy nhưng cô vẫn muốn anh được bình bình an an mà sống trọn kiếp này.
Sớm thôi sẽ có người thay cô chăm sóc, lo lắng và dành cả trái tim để yêu thương anh.
Rồi anh sẽ quên cô mà thôi.
Anh sẽ có cuộc sống cho riêng mình. Rồi tất cả sẽ ổn thôi!
Đây là tất cả những lời nói cô tự mình an ủi mình.
…----------------…
Bên phía Mặc Tử Hàn thì lúc này anh đã tỉnh dậy. Người đầu tiên mà anh muốn gặp nhất thì lại không gặp được. Khiến anh rất không vui.
Nhưng khi nghe Lưu Vũ Thần nói cô cần quay lại Lyn để dọn dẹp lại mớ hỗn độn thì gương mặt anh đã dãn ra đôi chút.
- " À. Chị dâu còn đưa cái này cho anh."
Anh còn trêu ghẹo thêm.
- " Chắc là sợ anh nhớ quá nên viết thư để bày tỏ nỗi lòng đó. Anh đọc đi. Em đi ra ngoài để cho anh có không gian mà đọc."
Nghe vẻ là Lưu Vũ Thần ngày càng tinh ý hơn rồi.
Nói xong anh nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại cho Mặc Tử Hàn có không gian riêng tư mà đọc thư.
Anh cũng rất muốn biết cô viết gì ở trong thư. Anh có chút hồi hộp.
Không biết cô lại bày trò gì đây.
Anh mở bức thư ra thì thấy cô viết khá nhiều. Đi có mấy ngày không cần phải vậy đâu. Anh sẽ ngoan ngoãn chờ cô về mà.
Nội dung của bức thư như sau:
" Chồng à!
Có lẽ em sẽ không đồng hành tiếp cùng anh trên quãng đường còn lại được rồi.
Nhưng em luôn mong chàng trai của em luôn hạnh phúc.
Anh xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Em cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau.
Khi ở cạnh nhau đều gặp vô vàn nguy hiểm. Em cũng thật sự rất sợ.
Sợ mất tất cả!
Em biết lựa chọn của mình là rất ích kỷ nhưng em mong anh sẽ luôn tôn trọng nó.
Chúc anh tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình. Anh phải sống thật tốt. Hãy quên em đi chúng ta chỉ là hai đường thẳng giao nhau mà thôi.
Đừng tìm em."
Những nét chữ run rẩy không còn ngay ngắn đẹp đẽ như thường ngày của cô.
Trên bức thư còn đọng lại vài giọt nước mắt. Không biết cô đã có tâm trạng gì khi viết ra những dòng chữ này.
Kèm theo lá thư là một đơn ly hôn đã có chữ ký của cô.
Sau khi đọc xong lá thư anh rất đau khổ. Trái tim anh như bị ai đó khoét đi một lỗ.
Anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Tất cả là do anh không bảo vệ tốt được cho cô. Khiến cô hoảng sợ mà bỏ anh đi.
Anh biết một khi cô đã quyết tâm thì dù anh có quyền thế khuynh thành thì cũng khó tìm được ra cô.
Mặc Tử Hàn cầm tờ giấy ly hôn lên xé lát nó thành từng mảnh.
Và ném nó lên không trung.
Cuộc đời này của anh đã không còn ánh sáng kể từ lúc cô bỏ đi.
Anh tưởng mình sẽ điên cuồng hơn trước. Nhưng anh chỉ trầm nặng làm công việc của mình và tìm rượu để giải sầu.
Nhiều lúc anh cũng rất muốn tìm cô nhưng anh không muốn khiến cô phải ghét bỏ anh.
Anh trầm luân trong chính thế giới nhỏ bé mà mình tạo ra.
Ngày đi làm thật mệt thì đêm về có thể mơ thấy cô.
Cuộc sống của anh như quy lại quỹ đạo vốn có của mình khi không có cô.
…----------------…
Ở bên chỗ cô sau khi rời đi thì tâm trạng của cô đã rất suy sụp.
Vì hồi trước cô đã chịu rất nhiều áp lực nên đã bị trầm cảm. Hồi trước khi ở cạnh anh nó đã giảm đi rất nhiều nhưng bây giờ hình như nó đang có dấu hiệu đi xuống.
Cô hầu như chỉ ăn để duy trì mạng sống. Thời gian còn lại cô dùng để ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn về phía biển.
Cô ước gì mình có thể hòa hợp vào với thiên nhiên để có thể ở bên anh.
Ngày đêm mong nhớ anh. Nhiều lúc cô nghe thấy bước chân ngoài cửa cô có cảm giác là anh đến.
Cô vừa muốn anh đến mà vừa muốn anh không đến.
Nhưng cô vẫn chạy ra mở cửa nhưng đón chào cô chỉ là hành lang chống rỗng.
Cứ duy trì như vậy được hơn một tuần thì cô cảm thấy tinh thần của mình rất nôn nao khó tả.
Rất thèm ăn. Nhưng rõ ràng cô ngửi thấy mùi thức ăn là nôn mà.
Cô có một suy nghĩ táo bạo có khi mình có thai rồi.
Cô thật sự rất vội.
Trần Sở Nguyệt thay quần áo đơn giản rồi đi mua que thử thai. Cô rất hồi hộp.
Nếu như cô mà có thai thì chắc chắn là ông trời đang thương xót cô mà.
Cô đi mua rất nhanh.
Khi về đến nhà cô không đợi được mà lao vào phòng để thử luôn.
Cô thử một lúc mười mấy cái.
Khi chờ đợi thì thật sự Sở Nguyệt rất lo lắng không biết mình có có thai hay không.
Nhưng khi nhìn thấy hai vạch đỏ chót ở que thử thai cảm xúc cô như vỡ òa.
Ông trời cuối cùng cũng thương xót mà cho cô một đứa con rồi.
Cô cứ tưởng kinh nguyệt mình không đều là do công việc. Nhưng nó là do có một thiên thần bé bỏng đang đến với cô.
Cô rất hạnh phúc khi biết điều này. Tâm trạng hôm nay của cô rất tốt mà đi siêu thị để mua đồ ăn.
Dù cô không ăn thì cũng phải nghĩ đến bé cưng. Đây là đứa con của hai người, là sự kết tinh của tình yêu.
Là đứa con mà cô thầm mong ước.