Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 62: Rời đi !




Cô muốn đợi anh tỉnh dậy thì mới yên tâm ra đi nhưng cô sợ đến lúc đấy cô lại không lỡ ra đi. Nên cô chỉ chăm sóc anh vài ngày rồi quay lại căn cứ điều chỉnh lại mọi thứ.

Bên anh thì đã có anh em tốt của anh lo rồi nên cô cũng không quan tâm lắm.

Trong vài ngày này cô đã suy nghĩ rất nhiều nên sắc mặc khá tệ.

Trước khi đi cô đã hỏi thăm rồi tình trạng của anh rất tốt tình trạng hồi phục rất tốt. Không cần phải lo lắng. Vì anh chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Cô cũng yên tâm hơn phần nào.

Cô cũng căn dặn Lưu Vũ Thần rất nhiều thứ. Anh cũng không nghĩ là cô sẽ bỏ đi vì cứ tưởng cô có việc ở căn cứ nên phải quay trở lại gấp.

Dù gì sau vụ đấy tổ chức của cô bị mất đi ba lão làng thì có lẽ bây giờ tổ chức hơi loạn cần cô về xử lý. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- " Cậu phải hứa chăm sóc anh ấy thật tốt."

- " Chị dâu cứ yên tâm."

Cô lấy ra một phong thư và đưa cho Vũ Thần.

- " Nếu anh ấy tỉnh dậy thì đưa cái này cho anh ấy."

- " Vâng."

- " Chị đi có mấy ngày thôi mà. Làm gì như kiểu đi luôn vậy."

Anh nói trúng tim đen của cô rồi. Đúng như anh nói là cô chuẩn bị rời đi mà.

Trần Sở Nguyệt dặn dò Lưu Vũ Thần rất nhiều thứ khiến anh muốn chóng cả mặt. Nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ hết những gì mà cô đã nói.

Khi kéo vali ra đến cửa cảm xúc của cô rất hỗn loạn. Trần Sở Nguyệt quay lại nhìn ngôi nhà thân quen ấy mấy lần. Như muốn khắc ghi nó vào tâm trí vậy.

Có lẽ đây là lần cuối cùng cô quay trở lại đây.

Mắt của cô đỏ lên long lanh ánh nước. Ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm thăng trầm của cô. Nay chính thức phải nói lời tạm biệt.

Ngôi nhà từng tràn ngập tiếng cười của đôi trẻ hạnh phúc. Chất chứa bao dự định trong tương lai của họ. Ngôi nhà mà họ muốn xây dựng một tổ ấm cho riêng mình. Nay chắc sẽ chỉ còn lại mỗi anh mà thôi.

Cô không nghĩ ngày chia tay nó lại nhanh đến vậy. Cô vẫn chưa muốn mà.

Nhưng vì an toàn của anh nên cô phải rời đi.

Từ đây sẽ phải chính thức nói lời tạm biệt với quá khứ rồi. Cũng phải tạm biệt những kế hoạch mà họ đã xây dựng ra.

Cô quay đầu dứt khoát kéo vali đi đến bên ô tô và rời đi. Cô sợ cô càng lưu luyến thì sẽ có người nhận ra điểm bất thường của cô.

Lên xe nước mắt cô rơi không ngừng. Từng giọt từng giọt chảy xuống.

Trong tim cô lúc này rất đau, rất đau. Cô không muốn rời đi một chút nào.

Nhưng cuối cùng cô cũng đã ổn định tâm trạng để gọi điện cho Hạo Phong.

Cô biết chuyến này mình sẽ phải đi đến một nơi mà không ai biết.

Tổ chức cũng là tâm huyết của cô và sư phụ. Cô không thể nào vứt bỏ nó đi được.

- " Sư phụ! Bao giờ thì người về?"

- " Đợi Tử Hàn tỉnh dậy rồi tính."

- " Việc ở đấy giao hết cho con đấy."

- " Vâng."

Cô cũng dặn dò Hạo Phong rất nhiều thứ. Nhất là con ấn của người đứng đầu cô cũng đã nói chỗ cất cho Hạo Phong.

Cô tin chắc anh sẽ điều hành tốt tổ chức. Sẽ không phụ tấm lòng của cô.

Khi nghe những lời dặn dò này của Trần Sở Nguyệt thì Hạo Phong cảm thấy rất bình thường. Vì đây cũng là những việc mà cô hay dặn dò anh làm. Nên anh cũng không cảm thấy lạ ở chỗ nào.

Nếu cũng lạ là ở chỗ cô đã giao con dấu cho anh cất giữ chắc là cô sợ mình ở xa nên sẽ khó cất giữ.

Đây cũng là điều khá hợp lý. Chính tỏ cô rất tin tưởng anh. Khiến anh rất vui vẻ.

Nhưng anh đâu biết đây cũng là những lời dặn dò mà cô muốn dành cho anh đâu.

…****************…

Mọi người ơi! Tác giả muốn nói một vài điều đó là.

Đây là bộ truyện đầu tay của mình. Mình biết là trong quá trình viết mình mắc phải khá nhiều lỗi. Nhưng các bạn không thích thì cũng có thể không đọc chứ đừng đọc vài chương rồi vào đánh giá một sao.

Bạn đánh giá như vậy cảm thấy rất bình thường nhưng người viết có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn đấy!

Tuy là có thể các bạn cảm thấy nó không hay thì các bạn có thể góp ý nhẹ nhàng. Mình chắc chắn sẽ tiếp thu. Đừng dùng cách tiêu cực như vậy.

Để viết ra từng chương truyện thì mình cũng phải suy nghĩ rất nhiều chứ có phải là viết được luôn đâu.

Mình đã nói rõ từ đầu là không đọc thì thôi.

Các bạn đọc truyện thì không hiểu nhưng để viết ra nó cũng là cả một quá trình của mình.

Không thích thì đừng đọc.

Cảm ơn!