Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 44: Lưu manh là ai




Cô thật sự không biết những năm qua anh sống như thế nào. Nhưng nhìn thấy anh luôn đau khổ nhớ về cô thì cô cũng thật sự đấy rất hối hận. Vì đã không nói cho anh biết mình còn sống.

Nhưng cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Còn anh thì vẫn luôn đau đáu trong lòng vì những năm ấy không có thể đồng hành bên cạnh cô.

Lần này cô quay lại dù phải gặp bao nhiêu trắc trở thì anh nhất quyết sẽ giữ cô lại bên mình.

Không bao giờ để cô bị tổn thương hay rời đi một lần nữa.

Một lúc sau thì đồ ăn cũng đã được đem đến.

Quần áo của cô ở phòng nghỉ của anh bây giờ cũng đã không còn.

Anh đã đem hết mọi đồ đạc của cô về căn nhà mà hai người sống chung. Anh muốn cất giữ hết những kỷ vật mà cô để lại.

Anh lấy cho cô một chiếc áo sơ mi của mình và mặc vào cho cô.

Cô thật sự không biết anh cố ý hay vô tình mà lấy cho cô một chiếc áo khá ngắn chỉ đủ che cặp mông tròn trịa của cô.

- " Anh không còn cái áo nào dài hơn à?"

- " Em không thích."

- " Không phải không thích mà là nó quá ngắn. Vậy anh có thích không?"

Anh mỉm cười. Đương nhiên là anh thích mà còn là rất thích.

- " Vậy lần sau em mặc hãy cứ mặc như thế này nhé."

Anh thôi nhẹ nhàng vào má cô. Cô mỉm cười thẹn thùng.

- " Lưu manh."

Mới xa có vài năm mà anh càng ngày càng trở nên lưu manh. Nhưng cô cũng rất thích dáng vẻ lưu manh này của anh.

Anh bế cô đi ra bàn ở ngoài phòng làm việc để ăn.

Từ lúc cô quay lại đến giờ hình như có vẻ anh rất thích bế cô thì phải.

Làm gì anh cũng muốn bế cô. Anh cứ làm như vậy thì trong mắt cô làm gì còn người đàn ông nào khác ngoài anh.

Anh vẫn đút cô ăn từng miếng. Lâu lâu thì cô cũng đút lại anh ăn.

Hai người cứ vậy mà trải qua cảm giác hạnh phúc khi ăn cùng nhau. Vì đã lâu rồi hai người chưa ăn cùng nhau.

Cô ăn đến bụng no tròn mà anh vẫn muốn đút cô ăn thêm.

Cô cảm giác hình như anh rất thích chăm sóc cô. Lúc trước cũng vậy mà bây giờ chăm sóc còn chu đáo hơn trước.

Lâu rồi cô mới được nhìn kỹ lại khuôn mặt của anh. Vẫn đẹp như ngày nào. Da đen hơn trước một tí. Nhưng lại trở nên sắc sảo hơn trước mang theo vẻ u trầm.

Hình như cơ bắp của anh to hơn rồi. Cách một lớp áo cô vẫn cảm nhận được cơ bắp của anh lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo mỏng manh kia.

Tuy là tối qua đã được sở nhưng vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy. Cô thật sự muốn sờ vào những cơ bắp cuồn cuộn kia.

Nói là làm cô lỡ tay luồn vào trong áo của anh. Lúc đầu anh cũng có hơi giật mình.

Anh đang nghi ngờ kỹ thuật của mình đã không đủ để thỏa mãn cô.

- " Hì hì. Cơ bắp của anh to hơn trước rồi.". Ngôn Tình Trọng Sinh

Thì ra cô đã lộ bản chất Lưu manh của mình. Cô rất thích những người có cơ bắp. Vì khi sờ vào rất thích.

- " Hôm nay em ăn chưa no à?"

Một câu nói nhưng có hai ý nghĩa.

- " Em ăn no rồi. Anh ngồi yên để cho em xem xét cơ bắp một tí."

Anh để yên cho cô làm loạn trên người mình. Hết giờ bụng lại sờ ngực xong lại bóp cánh tay anh.

Nhìn cô có vẻ rất thích thú về những cơ bắp trên người anh.

Nếu anh biết cô thích chúng như vậy thì ngay từ lúc đầu anh đã tập cho nó to lên như vậy rồi.

Những năm qua kia không có cô ở bên cạnh anh luôn luyện tập thể dục để tiêu hao năng lượng bớt nhớ về cô.

Lâu ngày thì hình những cơ bắp như vậy. Cuồn cuộn có lực.

Chơi một lúc trên người anh thì cô cũng đã thấy mệt.

Chắc có lẽ vì chưa làm quen được múi giờ. Hoặc vì hôm nay làm việc quá khích.

Cô ngáp ngắn ngáp dài.

- " Tử Hàn! Về nhà đi."

Trên người cô lúc này chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi mà anh đã mặc cho. Anh đi tìm một chiếc khăn khá to để quấn quanh người cho cô.

Quấn cô kín mít thì anh lái xe đưa cô về. Sáng nay anh đã bảo quản gia và mọi người quay trở về sắp xếp lại đồ đạc.

Để cho cô quay về.