Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 43: Nhớ em




Dần dần nụ hôn trở thành hôn sâu. Anh bắt đầu cạy mở khóa miệng của cô ra. Anh hút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô.

Anh tiện tay đóng cửa khóa trái vào. Cô cũng cởi áo khoác của anh và vất xuống đất. Cô cũng rất mong chờ.

Hai thuận thế cởi quần áo cho nhau. Anh bế cô lên và bước về phía phòng nghỉ. Thả cô xuống giường.

- " Em thật sự quay trở về rồi sao."

- " Đúng vậy."

Anh cúi xuống hôn cô nhẹ nhàng. Như bày tỏ hết những nỗi nhớ mong bấy lâu nay của anh.

Người con gái mà anh mong chờ cuối cùng cũng đã quay trở lại.

Không biết từ lúc nào trên người hai người không còn một mình phải che thân nào. Anh cũng biết dù gì cũng đã hơn ba năm rồi cô chưa quan hệ nên có thể sẽ rất đau. Anh cố gắng làm màn dạo đầu khá kỹ để khiến cô bớt khó chịu.

Anh hôn từ trên trán cô xuống dưới chân từng chỗ mà anh hôn qua để lại những vết dâu màu đỏ.

Như sự đánh dấu của anh dành cho cô. Cô cũng rất hưởng thụ nó.

Lâu lắm rồi cô mới được nhìn thế thân hình của anh. Thân hình của anh vẫn đẹp như ngày nào khiến cô chết mê chết mệt.

Anh cảm thấy đã dạo đầu cho cô đủ lâu rồi. Anh đặt cự long trước miệng hang động ẩm ướt của cô. Cọ nhẹ vài cái.

Từ từ đưa vào bên trong. Nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống. Đúng là rất đau.

Anh nhẹ nhàng hôn vào những rọt nước mắt đang rơi xuống của cô.

Anh vẫn giữ im để cho cô dần dần thích nghi.

Cô từ từ đã làm được với cự long của anh. Anh nhẹ nhàng di chuyển bên trong cô.

Hai người bắt đầu cảm nhận được sự hưng phấn, kích thích.

Anh làm cô không biết bao nhiêu lần. Anh như con sói đói mà ham muốn cô hết lần này đến lần khác.

Đến gần tối thì anh mới chịu tha cho cô. Anh đem cô vào phòng tắm để tắm rửa. Cảm xúc của anh ngày càng chân thật.

Cuối cùng anh cũng đã tin cô quay trở về với mình.

Anh đem cô quay lại giường. Anh mải mê nhìn ngắm khuôn mặt đang mệt mỏi nằm ở trong lòng mình.

Anh vẫn cứ ôm chặt cô chìm vào giấc ngủ. Ngủ đến tối thì cô chợt tỉnh vì đói. Cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì.

Khi cảm nhận được người bên cạnh mình tỉnh dậy thì anh cũng tỉnh dậy theo.

- " Em làm sao vậy?"

- " Em đói rồi. "

Anh mỉm cười nhìn cô. Và lấy điện thoại ra.

- " Để anh bảo thư ký mua đồ ăn."

Cô gái nhỏ của anh vẫn ham ăn như ngày nào. Anh nhìn thấy cô đã thay đổi rồi. Không còn đáng yêu như trước thay vào đó là sự quyến rũ, trưởng thành hơn trước.

- " Anh đừng nhìn em như vậy."

- " Em có thể nói cho anh biết những năm qua em đã đi đâu được không bảo bối."

- " Được chứ."

- " Nhưng anh có người phụ nữ khác rồi phải không?"

- " Anh thề. Anh chỉ có mình em."

- " Vậy cô ta là ai. "

- " Cô ta là nội gián của kẻ thù anh phái đến."

- " Vậy anh tìm được người đứng sau chưa."

- " Rồi."

- " Là của một con cá lọt lưới."

- " Để em xử lý được không anh."

- " Được."

- " Vậy em nói của em đi."

Cô kể lại những năm qua mình đã trải qua như thế nào khiến mắt anh phiếm hồng.

Anh không biết lúc đấy cô đã trải qua những gì. Nhưng qua lời kể của cô thì anh cũng cảm nhận được sự đau đớn ấy của cô. Khiến anh thương xót không thôi. Mà ôm cô càng chặt.

Anh thề là sẽ không bao giờ làm mất cô một lần nữa.

Cô quay lại nhìn anh. Sao anh càng ngày lại càng mít ướt như vậy.

Cô lại nghĩ đến một chuyện.

- " Sao sáng nay anh bỏ lại em."

- " Tại anh tưởng em chỉ là do anh tưởng tượng ra như mọi lần mà thôi."

Buổi sáng nay không phải là anh cố ý bỏ lại cô. Vì những năm cô không ở đây anh cũng rất ít khi về căn nhà ấy.

Anh sợ sẽ càng nhớ cô hơn. Đêm nào anh cũng mơ thấy cô. Nên anh sợ lần này cũng là như vậy.

Anh không muốn ở lại lâu hơn nữa. Sẽ càng nhớ cô. Khi cô xuất hiện một lần nữa khiến anh tin cô đã hoàn toàn trở lại.