Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 42: Bất ngờ




Buổi sáng cô vì buồn vệ sinh mà tỉnh dậy muốn đi vệ sinh nhưng khi cô vừa động đậy thì anh cũng dậy theo.

Anh nắm chặt tay cô. Vẻ mặt buồn bã.

- " Anh xin em. Lần này đừng đi nữa được không."

Cô giở khóc giở cười. Chẳng lẽ bây giờ đến đi vệ sinh anh cũng không cho cô đi.

- " Không! Em phải đi."

Anh buông tay đang cầm cổ tay cô ra. Nhắm mắt lại rơi một giọt nước mắt.

Cô thật sự không còn thời gian để để ý đến anh. Cô chạy nhanh và nhà vệ sinh.

Chứ nếu mà không đi vệ sinh lúc này cô sợ điều đáng xấu hổ sẽ xảy ra.

Cô sẵn tiện ở trong nhà vệ sinh sửa soạn lại mình. Cô không muốn xuất hiện với dáng vẻ xấu xí trước mặt anh.

Khi cô đi ra bất ngờ hơn cả là không thấy anh ở trên giường.

Đi tìm khắp nhà cũng không thấy. Có lẽ anh đã rời đi rồi.

Cô nhanh chóng sửa soạn và gái trước Porsche của anh đi đến công ty tìm anh.

Cô thong dong lái xe thẳng vào tầng hầm. Tuy là công ty của anh bảo mật rất cao nhưng chiếc xe cô đang lái cũng là chiếc xe mà anh hay dùng. Nên không ai dám ngăn cản.

Cô dùng thang máy riêng để lên thẳng phòng. Cô muốn cho anh bất ngờ nên không gõ cửa.

Nhưng anh lại cho cùng một bất ngờ rất to lớn. Có một người phụ nữ đang õng ẹo chuẩn bị ngồi lên đùi anh.

Khiến cô máu nóng sôi lên tận não.

- " Mặc Tử Hàn."

Khi nghe tiếng gọi của cô, cả hai người họ giật mình nhìn thẳng về phía cô.

Cô đi thẳng về phía anh. Dù gì cũng đã có rất cố gắng với anh trong những năm qua mà anh dị yêu người khác. Khiến tâm hồn bé nhỏ có rất đau.

Cô ả quan sát cô từ đầu đến chân. Cô ta vẻ mặt kiêu ngạo hất mắt về phía cô.

- " Cô là ai mà dám gọi thẳng tên của chủ tịch như vậy."

- " Tôi là vợ của anh ta. Đủ tư cách chưa. "

- " Cô phẫu thuật ở đâu mà giống cô ta đến như vậy."

Cô cười lên. Cô ta có bị thần kinh hay không mà bảo cô đi phẫu thuật thẩm mỹ.Lại còn phẫu thuật thẩm mỹ giống một người phụ nữ khác. Chẳng lẽ cô chưa đẹp.

Cô cũng quan sát lại cô ta. Nhưng dáng vẻ và khuôn mặt ấy có vài ba phần giống cô.

Thì ra anh cũng thích nuôi thế thần đến vậy.

- " Kệ tôi."

- " Bây giờ thì cô cút đi được rồi đấy."

Từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng nhìn ngắm khuôn mặt ấy. Khi nghe đến có nói cô ta cút thì anh mới hoàn hồn lại.

- " Cút."

Cô thật sự không biết là anh đang đuổi ai cút. Chẳng lẽ anh lại coi trọng cô ta hơn cô. Mới có mấy năm thôi mà anh đã thay lòng đổi dạ như vậy khiến cô thực sự rất đau lòng.

Cô quay về đi thẳng ra cửa. Biết thế cô sẽ không quay lại chuốc sự ô được gì trong mình.

Anh thấy có đi ra cửa thì vội vàng đứng dậy đuổi theo. Ý anh làm bảo cô ta chứ không phải cô.

Anh cầm tay cô kéo cô vào lòng.

- " Cô mau cút đi."

Cô ta như không tin vào tai mình nhưng vẫn đi ra ngoài. Cô vùng vẫy muốn bỏ anh ra.

Anh lại ôm cô chặt thêm một tí.

Khi được ôm người con gái mà anh đã mong nhớ bấy lâu nay. Mọi nỗi niềm như là giải tỏa.

Anh ngửi mùi hương trên người cô vẫn là mùi hoa hồng nhàn nhạt ấy. Mùi hương mà anh đã nhận bấy lâu nay.

Cô dần dần ngoan ngoãn và ôm đáp trả lại anh. Ôm được một lúc thì cô bỏ anh ra.

- " Anh nói rõ đi chuyện này là thế nào."

- " Không phải như em nghĩ đâu."

- " Anh đang định đẩy cô ta ra nhưng nghe tiếng người mở cửa thì anh nhìn ra lại thấy em nên thất thần. Chứ không phải anh định để cô ta ngồi trên đùi mình đâu."

Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ xem lời anh nói có phải là sự thật hay không.

Anh nhìn thấy cô nhìn mình một ánh mắt như thế thật sự anh rất luống cuống không biết phải làm gì. Anh thật sự sợ cô sẽ hiểu lầm.

- " Anh nói đều là sự thật em hãy tin anh đi mà."

Cô mỉm cười và gật đầu ôm anh vào lòng. Cô biết mà người đàn ông của cô sẽ không bao giờ lừa dối cô.

Anh ấy cô ôm mình thì cũng đã rất nhẹ nhõm.

Anh ôm mà bắt đầu trao cho cô nụ hôn nồng thắm. Bày tỏ nỗi nhớ mong cô bấy lâu nay.