Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 41: Về nhà





Cô thật sự rất nóng lòng muốn gặp anh. Nhưng đột nhiên lại nhận ra một điều rất đau đớn, đó chính là cô lại quên mất số điện thoại của anh.

Không phải là cô không muốn nhớ mà là do trí nhớ của cô không tốt lắm.

Cũng tại lâu rồi chưa nhìn qua số của anh không biết anh còn giữ số đấy hay là không.

Cô rất vui vẻ dạo vòng quanh biệt thự. Ngôi nhà vẫn như xưa. Cô dọn dẹp một số thứ cần thiết để đợi anh về. Nấu một bữa cơm thịnh soạn coi như để chào mừng quay trở về căn nhà này và cũng để chúc mừng hai người trở về bên cạnh nhau.

Nhưng vừa xem phim vừa đợi đến chín giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của anh đâu. Lúc này cũng cô kêu ùng ục biểu tình cho sự đói bụng.

- " Thôi thì cứ ăn trước vậy. "

Cô ăn rất vui vẻ và ngon miệng. Dù trước kia có ăn bao nhiêu sân hỏi vị thì cô vẫn cảm thấy mùi vị của nó rất là bình thường. Chỉ để lấp đầy bụng. Nhưng giờ đây ăn bữa cơm canh đạm bạc mà cô cảm thấy nó ngon đến lạ thường. Chắc vì cô đang ở nhà nên bữa cơm cũng ngon hơn.

Ăn uống no nê. Cô lên lầu tắm rửa. Cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm. Đến mức ngủ quên.

Chắc do một phần vì lệch múi giờ và một phần vì hôm nay cô đã quá mệt. Thể lực của cô hiện tại vẫn chưa hồi phục được như trước kia.

…****************…

Anh về đến nhà thì thấy căn nhà được bật điện rất sáng. Anh rất thắc mắc rõ ràng anh đã dặn với quản gia là chỉ được đến dọn dẹp khi anh không có nhà.Dọn dẹp xong phải rời đi ngay.

Khi mở cửa ra. Đập vào mắt anh là một chiếc vali nhỏ. Chiếc máy tính của anh thì vẫn hiển thị một bộ phim đang dừng.

Anh rất thắc mắc không biết ai lại gan to bằng trời dám dùng đồ của anh bừa bãi.

Anh đi thẳng một mạch lên đầu muốn xem tên to gan nào mà lại dám dùng đồ của anh.

Anh đã ra lệnh cấm mọi người không được đến đây khi không được sự cho phép của anh. Không biết ai lại chê tuổi thọ mình dài muốn chết sớm. Anh đành nhân từ và toại nguyện cho họ vậy.

Anh đi lên phòng mà kiểm tra thì không thấy ai. Lại thấy trong nhà tắm vẫn còn sáng đèn. Anh đi vào trong thì nhìn thấy khuôn mặt thân quen mà anh mong nhớ bấy lâu nay. Cô nằm yên tĩnh trong bồn tắm.

Khuôn mặt không còn non nớt như trước. Mà bây giờ nhìn cô rất trưởng thành.

Cảm xúc của anh lúc đấy như vỡ òa. Không phân biệt đây là do anh tưởng tượng ra hay là sự thật.

Anh tự tát cho mình một cái bát tai. Anh thấy mặt mình có một cảm giác tê dại. Anh có thể nghĩ đây là sự thật.

Anh chống bế cô dạy và quấn khăn lại. Anh không ngờ là cô vẫn còn thói quen tắm bồn sẽ ngủ quên.

Anh lau sạch người rồi bế cô ra giường nằm. Anh sợ cô lại một lần nữa biến mất mà nhìn chằm chằm cũng không chớp mắt.

Anh thật sự rất sợ cô sẽ bỏ mình đi một lần nữa. Anh thức cả đêm để nhìn ngắm khuôn mặt của người bên cạnh. Thức để trông chừng cô khỏi biến mất.

Anh đã vô số lần ảo tưởng rằng cô sẽ quay lại bên mình nhưng có lẽ đây là lần mà anh cảm thấy chân thật nhất.

Cô ngủ đến nửa đêm thì chợt tỉnh giấc. Nhìn thấy ánh mắt người bên cạnh đang săm soi mình.

Cô nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

- " Sao anh không ngủ đi."

Anh vẫn im lặng nhìn cô.

- " Anh làm sao vậy?"

- " Anh sợ."

- " Sợ em sẽ đi như những lần trước."

Cô mỉm cười dịu dàng và ôm anh càng chặt thêm.

- “Anh yên tâm lần này em sẽ không đi nữa đâu.”

Anh dang rộng vòng tay của mình ông cô vào lòng. Đầu rúc vào hõm cổ mà hít hà mùi hương của cô.

Cô dùng tay mình vỗ vỗ lưng như đang ru anh ngủ.

Anh cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Có lẽ bấy lâu nay anh luôn phải sống trong sự thấp thỏm lo sợ. Rằng cô ở trong giấc mơ sẽ luôn biến mất.

Nhưng lần này anh có cảm giác vô cùng chân thật rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa.

Đây cũng là giấc ngủ ngon nhất trong suốt ba năm này của anh.