"Anh không cảm thấy hai người chúng ta nên đổi phương thức sống chung sao?."
Diệp Dung Âm giãy giụa đưa ra ý nghĩ của mình.
"Em nghĩ muốn rời khỏi anh?."
Khuôn mặt nam nhân vô dĩ đang ôn hòa nháy mắt liền đổi sắc mặt, đôi mắt màu xanh sẫm càng sâu, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh sức lực trên tay càng thêm mạnh.
"Không có, không có, em không có ý định rời khỏi anh, chỉ là em cảm thấy tương lai còn rất dài chúng ta cũng không thể cứ như vậy đi xuống, Phó Cảnh Tư hãy tin tưởng em, tin tưởng em một lần thôi được không?. "
Diệp Dung Âm âm thanh càng thêm mềm nhuyễn, giọng cô gái mềm mại ôn nhu, mang theo chút nũng nịu cầu khẩn cứ vậy nhìn Phó Cảnh Tư.
Phó Cảnh Tư nghe lời cô nói bắt đầu bình tĩnh lại, mắt phượng đảo qua lại trên người cô giống như đang cẩn thận cân nhắc lời mà cô nói.
Diệp Dung Âm cũng biết bản thân trước kia rất khốn nạn, Phó Cảnh Tư không tin tưởng cô cũng phải, Diệp Dung Âm cũng rất có kiên nhẫn cũng nhẫn nại chờ đợi quyết định của anh.
"Được. "
Diệp Dung Âm đợi quá lâu còn cho là Phó Cảnh Tư không đồng ý ai ngờ lại nghe được thanh âm nhàn nhạt đồng ý.
"Phó Cảnh Tư, cám ơn anh!."
So với mong muốn còn dễ dàng hơn nhiều, Diệp Dung Âm khó nén được kích động, cô nhảy cẩn lên ở trên gò má nam nhân hung hăng hôn một cái, cùng ở lâu như vậy cô cũng mò ra được chút ít tính tình Phó Cảnh Tư, Phó Cảnh Tư thuộc dạng người luôn đứng ở trên cao chưởng khống hết thảy nếu như chơi cứng với anh chỉ tội chịu thiệt thòi.
Vì vậy Diệp Dung Âm cải biến sách lượt, chầm chậm tiến công để anh đồng ý đề nghị của cô.
"Vậy em ra ngoài trước, tối nay chúng ta cùng ăn với nhau, hôm nay em xuống bếp."
Diệp Dung Âm cười hì hì phóng ra cửa, quay đầu dựa vào cạnh cửa đối với Phó Cảnh Tư nói.
Phó Cảnh Tư gật đầu đồng ý, bữa tối ước hẹn.
Đợi cho Diệp Dung Âm rời đi cả thư phòng mới chầm chậm tĩnh lặng xuống.
Ngón tay thon dài của Phó Cảnh Tư chậm rãi vuốt ve qua gò má bên trên còn lưu lại độ nóng mềm mại của bờ môi, dạng này, cảm giác thật không tệ.
"Tam gia!."
Nạp Lan từ bên trong cửa mật thất bí mật đi ra đứng sau lưng Phó Cảnh Tư cung kính.
"Ông nói, cô ấy lần này định gạt tôi bao lâu?."
Nam nhân từ trước đến này toàn năng giống như thần vậy chậm rãi mở miệng hỏi.
Nạp Lan trong lòng lo lắng, ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt xanh sẫm kia tràn ngập đau thương.
"Tam Gia, ngài không tin tưởng Diệp Tiểu Thư sao?."
Nạp Lan hỏi xong lại tự mình cảm thấy mâu thuẫn, Không tin vậy vì cái gì lại đồng ý Diệp Tiểu Thư?.
"Cô ấy vào đây đã bao lâu?."
Phó Cảnh Tư nhẹ nhàng hỏi, nhưng cũng không đợi Nạp Lan đáp lại tự nói:" 3 tháng 11 ngày 9h."
"Cô ấy bộ dáng như vậy ông đã từng nhìn qua? Cho dù là dối gạt tôi vẫn yêu thích."
Phó Cảnh Tư cầm chặt thành ghế xe bởi vì dùng sức quá mạnh mà 10 đốt ngón tay đều trắng bệch.
"Vậy Tam Gia....? "
Nghe lời Phó Cảnh Tư nói Nạp Lan sửng sốt, cũng không sờ ra được đầu mối ý nghĩ ngài ấy muốn gì.
"Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi, cô ấy là của tôi, ai cũng không có quyền chạm vào "
Cuối cùng một câu Phó Cảnh Tư giống như chém đinh chặt sắt nói, xung quanh khí chất sát khí cũng biến đổi.
Cuối cùng Nạp Lan cũng biết vị Diệp Tiểu Thư này trong lòng Tam Gia có bao nhiêu trọng yếu.
Thời gian nhoáng một cái, đã xế chiều.
"Wow thơm quá, Tam Thúc, thúc hôm nay đổi đầu bếp sau, hôm nay có món gì ngon mau bưng lên."
Diệp Dung Âm còn đang ở trong phòng bếp đã nghe thanh âm líu ríu bên ngoài.
Cô hơi nhíu mày lại ngược lại không nghĩ tới Phó Ninh Uyên vậy mà lại tới đây?.